Lúc này, Tôn Văn Đài ngồi bên cạnh đang pha trà, lạnh nhạt nói: "Đông Hải là một thành phố nhỏ hạng ba hạng bốn thôi”.
"Loại người thấp kém ở cái nơi bé tẹo đấy làm gì có đủ tư cách mà làm khách nhà họ Tôn chúng ta”.
Tôn Bác Nghĩa cười: "Bố nói đúng".
"Chị dâu con bắt chúng đi chắc chắn là có uẩn khúc gì đó rồi”.
"Chuyện này con không cần lo, cứ giao cho chị dâu con xử lý đi”.
Trong khi ông ta đang nói, thì đã nghe loáng thoáng thấy giọng nói của Kỳ Ti Mẫn vọng đến.
"Ôi! Ở xa thế mà chị đã nghe thấy giọng của em rồi cơ đấy”.
"Không biết lần này chị đã làm sai chuyện gì mà để em phải đi mách tội sau lưng thế này?"
Tôn Thượng Hương nhìn chằm chằm vào Kỳ Ti Mẫn.
"Mặc dù tập đoàn Lăng Tiêu đến từ một thành phố nhỏ, nhưng họ đang phát triển rất nhanh”.
"Tập đoàn này quản lý rất nhiều minh tinh”.
"Lần này, chủ tịch và phu nhân của tập đoàn Lăng Tiêu đến Phú Châu để thị sát”.
"Tôi muốn thảo luận chi tiết về việc hợp tác với họ. Tại sao chị lại bắt họ?"
"Em gái à, chị không nghe nhầm đấy chứ? Nhà họ Tôn của chúng ta đã ở Phú Châu hơn năm trăm năm rồi, sao phải hợp tác với một chủ xưởng nhỏ như vậy chứ”.
"Lại còn phải để cô ba nhà họ Tôn ra mặt, có phải em đang đánh giá họ quá cao không đấy?"
Kỳ Ti Mẫn phớt lờ Tôn Thượng Hương, nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444781/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.