Ăn trưa xong, các trưởng phòng ban của nhà máy đều bị Ngô Bình chuốc say hết, ai nấy đều phải nhờ người đỡ về.
Bọn họ đều hoảng trước tửu lượng của Ngô Bình, đến những người ở phòng quan hệ xã hội chuyên đi uống rượu cũng đều nôn oẹ hết.
Hai người đi về khách sạn, Đường Tử Di thả người xuống sofa: “Mệt quá! Ngô Bình, bóp vai hộ em với!”
Thư ký đã về nên giờ chỉ còn mỗi Ngô Bình và Đường Tử Di ở trong phòng, anh đi tới cạnh rồi bóp vai cho cô ấy. Mỗi động tác của anh đều có chân khí truyền vào người Đường Tử Di nên cô ấy thấy vô cùng khoan khoái, chẳng mấy chốc đã nhắm mắt lại vì cơn buồn ngủ ập đến.
Ngô Bình nắn bóp thêm một lúc, đang định táy máy chân tay một chút thì phát hiện Đường Tử Di đã ngủ mất rồi. Hôm qua, cô ấy chỉ ngủ mấy tiếng, hôm nay lại chạy đôn chạy đáo cả ngày nên chắc mệt lắm.
Ngô Bình khẽ thở dài rồi bế Đường Tử Di đặt lên giường, sau đó còn đắp chăn cho cô ấy.
Thấy vẫn còn sớm, anh bèn gọi cho Lý Quảng Long, hai người hẹn gặp nhau ở nhà máy sản xuất thuốc.
Nhà máy nằm ở huyện Công Nham gần cuối tỉnh, giao thông rất thuận tiện.
Khi Ngô Bình đến nơi thì đã thấy Lý Quảng Long ngồi chờ sẵn trong xe rồi, thấy anh, anh ta cười nói: “Chú đến rồi hả”.
Ngô Bình liếc nhìn nhà máy khổng lồ ở phía sau rồi cười nói: “Tiến độ nhanh thế”.
Lý Quảng Long cười nói: “Chẳng, anh chú sắp chạy gãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444592/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.