Vừa gọi được, Quảng Hải đã phàn nàn: “Diệp Huyền à, đã chờ anh hai mươi phút rồi đấy, anh…”
Đột nhiên anh ấy ngừng lại, trầm giọng hỏi: “Ai đấy?”
Quảng Hải nhìn sang Ngô Bình, đoạn nói: “Sư thúc tổ, đối phương bảo là Diệp Huyền đang nằm trong tay họ”.
Ngô Bình bắt máy nghe, đanh giọng hỏi: “Anh là ai?”
Đối phương bật cười đầy đáng sợ: “Tôi là ai, không quan trọng. Đưa máy cho Diệp Thiên Tông”.
Lòng Ngô Bình chùng xuống. Đối phương bảo Diệp Thiên Tông nghe máy, chứng tỏ đã biết quan hệ giữa Diệp Huyền và Diệp Thiên Tông!
“Diệp Thiên Tông không có ở đây. Có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi”.
“Ồ? Cậu là ai?”, đối phương hỏi.
“Tôi là Ngô Bình”, Ngô Bình đáp.
“Ngô Bình? Chưa từng nghe tên”. Đối phương bảo: “Trong vòng mười phút, bảo Diệp Thiên Tông liên hệ với tôi, nếu không thì đừng hòng gặp lại cháu trai nữa!”
Dứt lời, đối phương đã cúp máy.
Ngô Bình im lặng giây lát, nói với Quảng Hải: “Lái xe, đi gặp sư phụ anh!”
Cùng lúc ấy, anh liên lạc với Diệp Thiên Tông trên đường đi.
Diệp Thiên Tông đang nghỉ ngơi ở nhà. Nhận được điện thoại của Ngô Bình, ông ấy bật dậy, song vẫn cực kỳ bình tĩnh nói: “Sư đệ, cậu đến đây nhanh nhé, chúng ta gặp nhau rồi nói”.
Quảng Hải lái xe cực nhanh, chưa đến nửa giờ, xe đã về núi. Cùng lúc đó, người phụ trách âm thầm bảo vệ Diệp Huyền cũng đã đến.
Vốn dĩ nhóm người bảo vệ Diệp Huyền có bảy người, nhưng số người sống sót trở về chỉ có một, hơn nữa còn bị thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444525/chuong-458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.