Cô gái hoảng hốt không hiểu tại sao Ngô Bình lại biết, nhưng ngay sau đó cô ta đã đứng dậy rồi nói to: “Anh nói linh tinh gì thế hả? Hạ độc cái gì? Anh Vương, mau tống thằng điên này ra ngoài đi, em sợ nó làm hại em”.
Tên có râu lập tức gọi bảo vệ, ngay sau đó đã có tiếng bước chân vang lên, mấy người bảo vệ cao lớn đã xông vào.
Tên có râu chỉ vào Ngô Bình: “Tống cổ nó ra ngoài”.
Ngô Bình giậm chân xuống đất, đầu mấy người đó ong ong rồi sinh ra ảo giác, thấy trước mặt mình là vực sâu thăm thẳm, một người sợ đến mức tái mặt rồi nằm rạp xuống.
Đó là thần ý của Ngô Bình đã đạt đến cảnh giới rất cao, nên anh có thể khiến người khác sinh ra ảo giác.
Sau đó, anh gọi ngay cho Vệ Thanh Ảnh, cô ấy đang ở Thiên Kinh, vì chuyện ký hợp đồng với Trần Lăng Sương nên sẽ ở lại đây một thời gian.
“Anh Ngô… gì cơ? Có người hạ độc?”, Vệ Thanh Ảnh sợ hết hồn, sau đó tức giận nói: “Anh đừng giận, tôi sẽ đế ngay”.
Ngô Bình cúp máy rồi nhìn cô gái ấy, sau đó lạnh giọng nói: “Hạ độc người khác là phạm pháp, Vệ Thanh Ảnh đang tới, đến lúc ấy, cô vừa không được tham gia chương trình nữa, mà còn thân bại danh liệt hay thậm chí là ngồi tù”.
Cô gái da ngăm biến sắc mặt, sau đó quay mặt đi không dám nhìn Ngô Bình nữa.
Tên có râu thấy Ngô Bình gọi điện thật thì cũng lờ mờ nghe thấy giọng của Vệ Thanh Ảnh. Hắn hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444521/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.