Hiểu biết về tài chính của Ngô Bình có hạn nên anh hỏi: “Anh bỏ 50 tỷ thì sau này có lỗ không?”
Diệp Huyền cười lớn đáp: “Xem ra sư thúc tổ không hiểu về tài chính rồi, trang mạng của Lục Kình Ba có thể đứng trong tốp năm của cả nước, giá trị không dưới 70 tỷ. Mà đệ tử cũng không định kiếm lời từ nó, mà chỉ dùng nó để ấp ủ các dự án điện ảnh thôi. Còn ba đài truyền hình kia thì cũng có giá trị khoảng 20 tỷ, lãi 4 tỷ, giá giao dịch không dưới 100 tỷ, cho nên đệ tử sẽ không thể lỗ được”.
Ngô Bình mỉm cười: “Vậy thì tốt”.
Nửa tiếng sau, Lục Kình Ba đã tới, ông ta được người khiêng vào, cả người co quắp, mặt mày thì nhăn nhó vì đau đớn. Vừa vào, ông ta đã nói to: “Diệp Huyền, tôi sai rồi, đây là chi phiếu 5 tỷ”.
Diệp Huyền nhìn tờ chi phiếu ấy rồi nói: “Lục Kình Ba, tôi đổi ý rồi, giờ tôi muốn ba đài truyền hình và trang mạng kia của ông”.
Lục Kình Ba ngẩn ra: “Cậu muốn mua chúng ư?”
Diệp Huyền: “Đúng, hơn nữa tôi chỉ trả 50 tỷ thôi”.
Lục Kình Ba tức điên, ông ta tốn 150 tỷ đầu tư vào đó rồi mà Diệp Huyền chỉ trả 50 tỷ thôi ư? Lục Kình Ba phẫn nộ nói: “Diệp Huyền, cậu coi tôi là gì? Tưởng muốn sao cũng được à?”
“Sao nào?”, Diệp Huyền thờ ơ nói: “Theo tôi được biết thì ông đã thế chấp hết cổ phần ở Hoa Ảnh cho ngân hàng rồi, giờ tôi chỉ cần nói một câu thôi là họ sẽ tịch thu hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444494/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.