Lúc này, trên chiếc cầu lớn của vịnh Bạch Long, một chiếc xe Đông Doanh đang đỗ. Một ông già hơn sáu mươi tuổi mặc áo màu xám đang dùng ống nhòm quan sát tình hình bên dưới.
Khi nhìn thấy trên mặt đất có nhiều bộ xương màu trắng được đào lên thì mặt ông ta lập tức trắng bệch ra như tờ giấy, ông ta lẩm bẩm: “Toang rồi! Nửa năm nay không chú ý quan sát tình hình bên này, thật không ngờ lại có người xây nhà lên trên, lại còn đào cả đại trận mà chủ nhân đã bố trí lên. Không xong rồi, phen này trời sập rồi!”
Ông ta run rẩy gọi một cuộc điện thoại. Vài giây sau, đầu dây bên kia nhấc máy, giọng một người đàn ông trung niên vang lên: “Tang Mộc Quân, ông đã không gọi số điện thoại này ba năm rồi. Bên đó có vấn đề gì sao?”
Ông già kia run rẩy đáp: “Chủ nhân, chuyện không hay rồi. Vịnh Bạch Long bị khai quật, họ đã đào thấy ma trận…”
“Khốn kiếp!”, người kia nổi trận lôi đình, trong điện thoại vọng ra tiếng đập bàn và tiếng cốc chén vỡ: “Tôi đã dặn ông thế nào? Ngày nào cũng phải tới đó quan sát, ông làm việc kiểu gì vậy? Tội của ông đáng chết vạn lần!”
Ông già áo xám sợ hãi đến mức đứng không vững, ngồi thụp xuống đất: “Chủ nhân, tôi… tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi. Ba đời nhà tôi đều bán mạng vì chủ nhân, lúc nào cũng trung thành tận tuỵ…”
“Câm miệng!”, người đàn ông trung niên quát lớn: “Tội của ông không thể tha! Đợi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444436/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.