Hoắc Vân Đô cười khổ đáp: “Tôi nhớ chứng nhận của đường chủ là giám sát hình cảnh cấp ba. Tất cả thân phận mà chúng tôi có đều là thật, hơn nữa có thể tra trên mạng”.
Bảo sao Hoắc Vân Đô kinh ngạc, vì chức vụ của Ngô Bình quá cao, nhờ đó anh làm gì cũng tiện hơn.
Phó đường chủ có tay trong hay sao mà nhận được chức vụ cao thế?
Ngô Bình lại lấy chứng nhận của cục an toàn quốc gia ra, bên trên có viết anh là cục phó.
Còn tờ chứng nhận của cục điều tra thì anh cũng là phó cục trưởng của khu vực Giang Nam.
Hoắc Vân Đô xem hết chỗ chứng nhận ấy xong thì đờ ra, sự coi thường mà anh ta dành cho Ngô Bình ban nãy đã hoàn toàn tan biến. Vì anh ta biết rõ, Ngô Bình có chức vụ cao như vậy, chứng tỏ hậu thuẫn của anh rất lớn. Đừng nói là anh ta, đến đường chủ cũng phải lấy lòng Ngô Bình và không dám đắc tội với anh.
Hoắc Vân Đô cười nói: “Phó đường chủ, sau này cậu chính là thủ lĩnh của chúng tôi, có việc gì thì cậu cứ phân phó”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đang định bảo anh đi điều tra mấy người, họ rất có quyền thế ở đây”.
Hoắc Vân Đô nói: “Huyện nhỏ thế này thì làm gì có nhân vật lớn nào chứ, chỉ cần thủ lĩnh ra tay, chúng tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp”.
Ngô Bình: “Các anh điều tra giúp tôi về Chu Kiến Hùng và Chu Đại Cường cùng các mối quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444384/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.