Ngô Bình nghệt mặt ra: “Anh Ngô có cách ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh có mấy người quen, để hôm nào anh hỏi họ xem sao”.
Chu Thanh Nghiên mừng rỡ rồi ôm chầm lấy Ngô Bình, nói: “Anh Ngô, cảm ơn anh”.
Ngô Bình đứng hình, không nhịn được mà vòng tay qua vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy. Người Chu Thanh Nghiên run lên rồi ngả đầu vào vai anh, má cô ấy đã đỏ bừng.
Ngô Bình nhìn lên tầng trên, thấy mẹ và em gái mình đã ngủ, anh ho khan nói: “Thanh Nghiên, chúng ta về phòng nói chuyện đi”.
Mặt Chu Thanh Nghiên càng đỏ hơn, cô ấy lí nhí vâng lời.
Người Ngô Bình nóng lên rồi nhanh chóng kéo Chu Thanh Nghiên để về phòng “tâm sự”.
Song, hai người vừa đứng dậy thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ngô Bình nổi giận, không biết đêm hôm rồi mà ai còn gọi tới nữa.
Màn hình hiện tên Chu Phù Sinh, nhìn thấy tên đó, Mạc Lâm Thần mỉm cười rồi nghe máy ngay: “Phù Sinh, cuối cùng anh cũng nhớ mà gọi cho em rồi hả?”
Nhưng đầu bên kia lại vang lên một giọng nữ xa lạ, cô ấy run rẩy nói: “Anh là Ngô Bình ạ?”
Ngô Bình cau mày: “Đúng, cô là ai?”
Cô gái bật khóc nói: “Anh Ngô Bình, trước kia anh em thường hay nhắc đến anh, nói anh giỏi lắm. Anh Ngô Bình, anh có thể cứu em không ạ?”
Ngô Bình nói: “Em là em gái của Phù Sinh à? Phù Sinh đâu?”
“Anh em… hu hu, nửa năm trước, anh ấy bị người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444377/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.