Mắt Dương Mộ Bạch sáng lên: “Ồ? Cậu luyện thành Ngưng Huyết Chỉ rồi à, vậy đánh anh thử xem uy lực thế nào”.
Ngô Bình sờ mũi: “Sư huynh à, như vậy không hay cho lắm?”
“Yên tâm đi, tôi không gặp bất trắc gì đâu”, Dương Mộ Bạch cười đáp.
Ngô Bình nhấc tay, vỗ lên vai đối phương, một luồng lực chấn động rất kỳ diệu xuyên qua xương. Khoảnh khắc ấy, gương mặt Dương Mộ Bạch loé lên tia sáng đỏ. Ông nhướng mày: “Khá đấy! Uy lực Ngưng Huyết Chỉ của sư đệ rất mạnh, đủ để giết cao thủ Tiên Thiên”.
Rồi ông cười hỏi: “Sư đệ à, cậu luyện Ngưng Huyết Chỉ mất bao lâu vậy?”
Ngô Bình nghĩ ngợi: “Chắc là vài giờ, hơi khó luyện”.
Nụ cười của Dương Mộ Bạch càng sâu hơn. Ông nói: “Sư đệ à, cậu đúng là quái vật! Cậu có biết Ngưng Huyết Chỉ khó luyện ra sao không? Trong hàng nghìn hoà thượng của chùa Đại Thiền, chỉ có không quá mười người luyện thành Ngưng Huyết Chỉ. Hơn nữa, đa số họ đều phải luyện mấy tháng mới thành công. Còn cậu chỉ mất có vài giờ!”
Ngô Bình ngây ra, nhủ thầm, khó đến vậy ư?
Dương Mộ Bạch vỗ vai anh: “Anh sẽ ở lại đây vài ngày. Sư phụ không có mặt, anh sẽ truyền dạy vài món công phu cho cậu”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Cảm ơn sư huynh!”
Sau đó Dương Mộ Bạch hỏi đến mâu thuẫn giữa anh và Thần Thiên giáo. Biết chuyện Thần Thiên giáo bắt trói em gái của Ngô Bình, ông cười lạnh lùng: “Thần Thiên giáo đúng là chán sống! Dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444370/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.