Mẹ Âu Lực tức giận đến mức run cả người, mặt trắng bệch, chỉ tay vào Ngô Bình mà nói chẳng nên lời.
Trong cơn giận dữ, bà ta kéo tay Âu Lực rồi hét lên: “Đi thôi con! Chúng ta không cần cậu ta chữa trị!”
Âu Lực nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích, xem lời của mẹ như gió thoảng qua tai. Anh ta bỗng chống tay xuống đất, quỳ gối trước mặt Ngô Bình, chân thành nói: “Bác sĩ Ngô, chuyện lúc trước là lỗi của chúng tôi. Tôi xin lỗi anh!”
Mẹ Âu Lực gào lên: “Sao con phải quỳ lạy cậu ta chứ, đứng dậy ngay!”
Bà ta đỡ lấy con trai, tiếc rằng Âu Lực quá nặng nên không đỡ nổi, bèn khóc rống lên, ôm lấy Âu Lực rồi ngồi phịch xuống.
Ngô Bình nghiêm nghị nói: “Người hành y gắn liền sức khoẻ và tính mạng con người! Tôi là người cứu chữa, cậu cần tôn trọng và tin tưởng tôi! Nếu không làm được, vui lòng rời khỏi nơi này!”
Âu Lực vô cùng áy náy: “Xin lỗi, tôi xin lỗi bác sĩ Ngô!”
Ngô Bình khẽ thở dài: “Hai người đứng dậy đi”.
Âu Lực không đứng dậy, khấp khởi hỏi: “Bác sĩ Ngô à, lần trước anh nói rằng chấn thương của tôi có thể chữa khỏi, đúng không?”
Anh đáp: “Đương nhiên là chữa được, hơn nữa còn có thể bình phục trong ba ngày”.
Âu Lực mừng rỡ: “Cảm ơn bác sĩ Ngô!”
Mẹ của Âu Lực không dám nói bừa nữa, ngậm chặt miệng lại.
Ngô Bình nói: “Phí khám bệnh là hai mươi triệu”.
Âu Lực vội vã viết chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444337/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.