Ngô Bình ngập ngừng rồi nói: “Ông hãy tìm một di vật của thánh nhân. Khi nào tìm được thì tôi sẽ dạy ông cách trấn áp đường Hoàng Tuyền”.
Nhiếp Sơn Hà hỏi: “Cậu Ngô, có thể trấn áp được bao lâu?”
Ngô Bình: “Nếu không có ai phá đám thì cả trăm năm cũng là. Nhưng sau đó thì để người đời sau xử lý tiếp”.
Nhiếp Sơn Hà vội đứng dậy rồi chắp tay với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu Ngô đã chỉ bảo”.
Ngô Bình: “Ông lạy tôi cũng vô dụng thôi, tôi không bớt một đồng tiền khám chữa nào đâu”.
Nhiếp Sơn Hà bật cười: “Vâng vâng”.
Ông ta gọi Nhiếp Chuẩn vào rồi bảo đưa cho Ngô Bình một tờ chi phiếu 20 triệu, nói chung cũng khá chịu chi.
Ngô Bình không khách sáo mà nhận rồi rời đi luôn. Anh thật sự không muốn can dự vào chuyện đường Hoàng Tuyền, vì một khi sơ suất là mang tội lớn như chơi.
Song, anh sẽ thu xếp thời gian để tới đường Hoàng Tuyền một chuyến để tìm một bảo bối.
Vừa rời khỏi bệnh viện, Ngô Bình đã nhận được điện thoại của Lâm Băng Tiên, hai mẹ con cô ấy đang trên đường đến Vân Kinh.
Vốn anh định dẫn hai mẹ con Lâm Băng Tiên đến Vân Kinh cùng, nhưng do thời gian quá gấp gáp nên anh phải đi trước, sau đó gọi cho Lâm Băng Tiên bảo họ đến sau.
Hơn ba giờ chiều, Ngô Bình bảo Cương tử đến bến xe đón hai mẹ con Lâm Băng Tiên. Sau đó, chiếc xe đi thẳng đến một căn biệt thự ở sơn trang Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444240/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.