Thấy Kim Vĩnh Lợi không ngừng hạ thấp mình, Ngô Bình không nhịn được bèn nói: "Cậu chủ Kim, bệnh của anh nếu không chữa thì sắp đến giai đoạn cuối rồi đấy".
Mặt Kim Vĩnh Lợi đột nhiên trắng bệch ra, trong lòng kinh ngạc không hiểu tại sao Ngô Bình biết được chuyện này?
Hóa ra tầm một tháng trước, anh ta theo đuổi một cô gái bán hoa. Đối phương có body cực bốc lửa, Kim Vĩnh Lợi chìm đắm trong nhục dục không thể thoát ra được. Anh ta đã bao nuôi cô gái kia nửa tháng.
Nhưng nửa tháng trước đột nhiên anh ta phát hiện trong người không khỏe, lúc đi tiểu còn đau rát. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, anh ta phát hiện mình đã mắc phải bệnh lây qua đường tình dục, trước mắt phải điều trị bằng thuốc.
Kim Vĩnh Lợi giận dữ quát: "Họ Ngô kia, bớt nói nhảm đi. Cái gì mà giai đoạn cuối kia chứ, người đến giai đoạn cuối là mày mới phải!"
Ngô Bình thờ ơ đáp: "Anh quên rồi sao, tôi cũng là bác sĩ đấy".
Kim Vĩnh Lợi hừ lạnh đáp: "Mày đi lừa gạt thiên hạ thì được nhưng lừa sao được tao cơ chứ?"
Dứt lời, Kim Vĩnh Lợi chào Đường Tử Di một tiếng rồi nhấc mông chuồn thẳng, chỉ sợ ở lại thêm thì Ngô Bình sẽ khơi ra chuyện anh ta bị bệnh hoa liễu.
Kim Vĩnh Lợi vừa đi khỏi, Đường Tử Di tò mò hỏi: "Anh ta mắc bệnh gì vậy?"
Ngô Bình: "Bệnh hoa liễu".
Đường Tử Di nghe xong không giấu nổi vẻ khinh ghét: "Cũng may khi xưa em đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444204/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.