Ngô Bình gật đầu: “Vì cô buộc phải cởi bỏ hết quần áo!”
Mặt Lãnh Như Yên lập tức đỏ lựng.
“Phải cởi hết đồ trên người ư?”, Lãnh Như Yên lập tức nắm chặt tay áo rồi căng thẳng hỏi.
Ngô Bình nói ngay: “Cô yên tâm, tôi sẽ che mắt”.
Dù với Ngô Bình mà nói thì có che mắt hay không cũng thế, nhưng Lãnh Như Yên không biết gì nên ngẩn ra hỏi: “Che mắt ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, nhưng thi thoảng tôi cần phải chạm vào người cô, như vậy mới có thể hỗ trợ cô tìm thấy đường kinh mạch đó”.
Lãnh Như Yên cắn môi rồi nhỏ giọng nói: “Được, phiền anh ạ!”
Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi để sang một bên, sau đó lấy một chiếc khăn màu đen che mắt lại, anh không quên nhắc Lãnh Như Yên kiểm tra: “Cô xem tôi đã che kín hay chưa đi”.
Lãnh Như Yên mím môi cười: “Em tin anh, thật ra anh chỉ cần nhắm mặt lại thôi cũng được rồi”.
Ngô Bình ho khan một tiếng: “Cô đẹp như thế, tôi sợ mình mất khống chế nên mới phải che mắt”.
Lãnh Như Yên liếc nhìn anh rồi nói: “Anh Ngô là chính nhân quân tử mà”.
Ngập ngừng một lát, cô lại nói: “Em cởi đồ nhé”.
Ngô Bình nghe thấy tiếng sột soạt, anh nhìn xuyên qua mảnh vải đen thì thấy một thân hình hoàn mỹ còn đầy đặn hơn cả Chu Thanh Nghiên, từng đường cong cơ thể uyển chuyển, da thịt trắng như tuyết.
Ngực Lãnh Như Yên không lớn lắm, nhưng hình dáng rất đẹp, Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444199/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.