Chương trước
Chương sau
Nói ra tay là ra tay luôn. Lưu Trực Hưng lao tới trước mặt Ngô Bình như điện xẹt, tung nắm đấm về phía anh. Chiêu thức anh ta sử dụng chính là Hình Ý Ngũ Hành Quyền!

Một quyền này có sức mạnh đủ khiến một con trâu bị đánh bay ra mười mấy mét, uy lực kinh hoàng, hiếm người có thể kháng cự nổi!


Vừa thấy đối thủ tung quyền, lông tóc trên người Ngô Bình dựng ngược cả lên. Từ khi ra tù đến giờ, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lo sợ như vậy. Theo bản năng, anh lập tức xuất chiêu Ngũ Long Thánh Quyền để chống đỡ.

Ngô Bình rùng mình một cái, tất cả sức mạnh hội tụ lại ở tay phải, sẵn sàng tiếp chiêu đối thủ.

“Đại Uy Thiên Long!”, Ngô Bình thét lên một tiếng, sau đó một tiếng nổ như sấm vang lên. Ngô Bình lùi lại phía sau ba bước, còn Lưu Trực Hưng đã bị đánh bay mười mấy mét. Cơ thể nặng nề đập vào đống gạch rồi ngã xuống.

Ngô Bình bước hai bước là đã lao tới chỗ Lưu Trực Hưng đang bị vùi trong đống gạch. Anh giáng mạnh một quyền xuống, mấy chục viên gạch vỡ vụn. Lưu Trực Hưng ở bên dưới thổ huyết, hoàn toàn không còn sức chiến đấu.

Ngô Bình lôi Lưu Trực Hưng ra ngoài. Lúc này lồng ngực anh ta đã lõm hẳn xuống, cánh tay phải, cổ tay phải gãy xương, vết thương vô cùng nghiêm trọng.

"Anh còn sống được thêm ba phút nữa, dặn dò việc hậu sự đi", Ngô Bình lạnh lùng nói, không ra tay tiếp nữa. Lưu Trực Hưng hôm nay chắc chắn sẽ chết bởi lục phủ ngũ tạng đã bị Ngô Bình đánh cho dập nát rồi.

Lưu Trực Hưng phun ra một ngụm máu, cười đau khổ đáp: "Không có gì cần dặn dò hết. Tôi cả đời luyện võ, không có nhà cửa, mẹ thì mất sớm. Có điều, sư đệ của tôi chắc chắn sẽ đến tìm cậu rồi đánh chết cậu!"

Nói xong câu này, Lưu Trực Hưng đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực, đôi mắt đỏ hằn tia máu, cơ thể cứng ngắc rồi tắt thở.

Hoàng Tử Cường bước tới, nhìn thi thể Lưu Trực Hưng rồi nói: "Sư phụ của Lưu Trực Hưng là Hình Ý Quyền tông sư Dương Thiên Thiền. Dương Thiên Thiền đã hơn một trăm tuổi, những năm cuối đời đã thu nhận một đệ tử được coi là thiên tài võ học, cũng chính là sư đệ mà Lưu Trực Hưng vừa nhắc tới, tên là Nghiêm Lập Chân".

Ngô Bình đáp: "Dương Thiên Thiền sẽ không tìm tôi báo thù đấy chứ?"

Hoàng Tử Cường lắc đầu đáp: "Ông ấy là tông sư cảnh giới Thần, địa vị lại còn rất cao, chắc chắn sẽ không đích thân ra tay. Có điều, Nghiêm Lập Chân và Lưu Trực Hưng có quan hệ rất tốt, chắc chắn anh ta sẽ ra mặt báo thù cho sư huynh. Nghiêm Lập Chân đã phóng thích được cương khí ra ngoài, giang hồ đồn anh ta chỉ cách cảnh giới Thần có một bước nữa thôi. Vậy nên cậu phải thật cẩn thận!"

Ngô Bình gật đầu đáp: "Được rồi, anh giúp tôi thu dọn một chút nhé".

Hoàng Tử Cường ở lại dọn dẹp chiến trường còn Ngô Bình quay lại số Ba Đông Hồ. Anh gọi điện cho Lý Quảng Long, nói với anh ta việc mình đã hạ sát Lưu Trực Hưng.

Lý Quảng Long vô cùng phấn khích hỏi lại: "Đánh chết rồi sao? Người anh em, chú đợi tin tốt của tôi nhé!"

Ngô Bình không biết Lý Quảng Long định làm gì, nhưng anh cũng chẳng hỏi thêm mà cúp điện thoại luôn.

Ngô Bình luyện công một lát thì Lý Quảng Long lại gọi đến, trong điện thoại anh ta cười, nói: "Người anh em, nhà họ Cung chùn rồi!"

Ngô Bình hỏi: "Anh uy hiếp nhà họ Cung sao?"
Lý Quảng Long đáp: "Anh nói chú sắp lên tỉnh, sẽ đến nhà họ Cung bọn họ một chuyến. Đến Lưu Trực Hưng cũng đã bỏ mạng rồi, nhà họ Cung không sợ mà được sao? Cho nên, nhà họ Cung đã chịu xuống nước, tỏ ý muốn bồi thường và tạ lỗi với chú".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.