“Không tồi, uy lực của Niêm Hoa Chỉ này còn mạnh hơn cả đạn bắn”, Ngô Bình mắt sáng lên, vô cùng hài lòng về hiệu quả của chiêu thức này.
Lúc này, Ngô Mi cũng đã tan học về nhà. Cô bé chạy đi tìm Ngô Bình, vừa thấy anh là reo lên: “Anh ơi, đại học Hoa Thanh gọi điện cho em!”
Ngô Bình mắt sáng lên, vội vã hỏi: “Ồ, họ nói thế nào?”
Ngô Mi cười đáp: “Người gọi điện là trưởng ban tuyển sinh của họ. Thầy ấy họ Long, thầy nói thành tích của em rất tốt, hy vọng em sẽ cân nhắc việc vào trường Hoa Thanh học”.
Ngô Bình biết hai ngôi trường đỉnh nhất cả nước là Hoa Thanh và Thiên Kinh trước nay vẫn giành giật những học sinh giỏi nhất. Lần này Ngô Mi đạt thành tích nổi trội như vậy, đương nhiên họ sẽ quan tâm tới cô bé.
Anh gật đầu đáp: “Chắc chắn không lâu nữa, đại học Thiên Kinh cũng sẽ gọi tới. Em đừng đồng ý vội, chưa cần vội vã lựa chọn”.
Ngô Mi gật đầu như bổ củi, sau đó cô bé đi tìm Chu Thanh Nghiên chơi với mình. Sau khoảng thời gian sống chung, cô bé đã coi Chu Thanh Nghiên như chị ruột, không có chuyện gì là không tâm sự với cô ấy.
Ngô Bình còn muốn luyện Ngũ Long Thánh Quyền một lúc nữa nhưng đột nhiên anh nghe tiếng động lạ. Mắt anh chăm chú nhìn về phía góc tường. Bức tường đó rất cao, bên ngoài là cây cối um tùm, theo lẽ thường không thể có người ở đó.
Nhưng Ngô Bình lại nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444180/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.