Chương trước
Chương sau
Vương Kiêu Đằng đắc ý nói: “Mày có biết lắp trang thiết bị một toà nhà sẽ kiếm được bao nhiêu không?”

Hắn giơ một ngón tay lên: “Ít nhất là một triệu!”

Ngô Bình nhìn Vương Kiêu Đằng như một tên ngốc rồi nói: “Cậu nhớ nhầm rồi, chắc chắn Lư Tuấn Phi sẽ không làm ăn với cậu đâu”.

Vương Kiêu Đằng cười lạnh: “Ghen tỵ à? Ha ha, cậu Lư đã thống nhất việc này với tao rồi, cùng lắm thì tao chỉ mất ba tháng để kiếm được năm triệu thôi”.


Tô Văn không nhịn được nói: “Cậu kiếm được năm triệu thì liên quan gì đến Ngô Bình?”

Vương Kiêu Đằng cười lạnh đáp: “Có liên quan chứ, vì tôi sẽ được thấy nó ghen tỵ với mình”.

Đúng lúc này, cửa chợt mở toang, Lư Tuấn Phi dẫn theo một cô gái ăn xinh đẹp sành điệu bước vào.

Vừa nhìn thấy anh ấy, không ít người đã đứng dậy chào hỏi, Vương Kiêu Đằng chạy tới nhanh nhất rồi cười nói: “Cậu Lư, cậu về rồi à…”

Lư Tuấn Phi không thèm để mắt đến Vương Kiêu Đằng, mà đi thẳng tới chỗ Ngô Bình rồi cười nói: “Anh Bình, em đi đón bạn nên về muộn, không kịp ra đón anh”.

Ngô Bình: “Anh em với nhau còn khách sáo thế”.

Tất cả mọi người đều ngây ra, sao cậu Lư lại gọi Ngô Bình là anh?

Vương Kiêu Đằng phát hoảng, hắn bắt đầu thấy chột dạ vì có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, Ngô Bình đã lên tiếng: “Tuấn Phi, cậu giao việc lắp đặt trang thiết bị của mấy toà nhà cho Vương Kiêu Đằng à?”

Lư Tuấn Phi cười đáp: “Vâng, là bạn học với nhau cả, nên em cho họ làm”.

Ngô Bình chỉ vào Vương Kiêu Đằng và hai người đàn ông ngồi cạnh hắn rồi nói: “Bọn họ ư?”

Lư Tuấn Phi gật đầu: “Đúng rồi anh”.

Ngô Bình nói: “Đây là việc quan trọng, tôi thấy nên đổi chỗ khác chuyên thi công thì tốt hơn”.

Lư Tuấn Phi nghe thấy thế thì biết ngay có biến, mặt anh ấy sa sầm nhìn về phía Vương Kiêu Đằng: “Vương Kiêu Đằng, cậu chọc giận anh Bình đấy à?”

Tô Văn thấy Lư Tuấn Phi tôn trọng Ngô Bình như vậy thì vừa ngạc nhiên vừa nổi hứng, ả nói: “Ban nãy, đám Vương Kiêu Đằng luôn miệng gọi Ngô Bình là tội phạm với tù nhân, xong còn liên tục đuổi anh ấy đi, đúng là hống hách”.

Vương Kiêu Đằng như sắp khóc đến nơi, hắn vội nói: “Cậu Lư, tôi không…”

Lư Tuấn Phi sầm mặt quát: “Cút, biến khỏi đây ngay!”

Vương Kiêu Đằng còn định nói gì đó, nhưng đã có mấy người đô con tiến tới lôi hắn và hai người đi cùng ra ngoài, mặc cho họ cầu xin thế nào thì Lư Tuấn Phi cũng không thèm quan tâm.

“Anh Bình, anh đừng giận. Em quên mất thằng này từng có xích mích với anh”, Lư Tuấn Phi cười trừ.

Ngô Bình bình thản như không, quên ư?

Lúc này, cô gái xinh đẹp sành điệu ở sau lưng Lư Tuấn Phi chợt cười nói: “Anh Bình, em là Lãnh Như Yên, Tuấn Phi hay kể về anh lắm mà hôm nay em mới được gặp anh”, nói rồi, cô ấy giơ bàn tay trắng như tuyết ra.

Ngô Bình đứng dậy bắt tay với cô ấy, bàn tay của Lãnh Như Yên rất mềm mại. Cô ấy mặc bộ sườn xám màu đỏ, đi giày cao gót, vóc dáng đẹp hết chỗ chê, ánh hào quang toả ra khắp bốn phía.

Lư Tuấn Phi cười nói: “Anh Bình, Như Yên là bạn của em, em vừa đi đón cô ấy”.

Lãnh Như Yên cười nói: “Em đến Vân Linh có chút việc, tiện thể qua gặp Tuấn Phi một lát”.

Bọn họ đang nói chuyện thì có một người thanh niên bước nhanh tới, vừa nhìn thấy Tô Văn thì mắt người đó sáng lên: “Tô Văn, anh tìm em nãy giờ”.

Đó chính là cậu ấm Đinh Sâm, gã vẫn phách lối như ngày nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.