Chương trước
Chương sau
“À, chị dâu chú tên là Đinh Vi. Bà xã, đây là chú em thân thiết của anh, tên là Ngô Bình, chú ấy đã cứu mạng anh hai lần đấy! Chuyện của Tào Vọng lần này cũng nhờ công của chú ấy”.

Đinh Vi là cô chủ của nhà họ Đinh ở tỉnh, nhà họ Đinh làm đại lý cho mấy chục thương hiệu sa sỉ phẩm và mấy hãng xe sang. Lý Quảng Long có được thành tựu như ngày hôm nay cũng nhờ công của gia đình bên vợ.

Đinh Vi đứng dậy rồi cười nói: “Chú Ngô, chú đã cứu anh nhà chị hai lần, chị kính chú một ly”.


Đinh Vi rất thẳng thắn, tửu lượng cũng cao nên uống cạn ly rượu ngay.

Ngô Bình thấy thế thì cũng đành bấm bụng uống cạn rồi nói: “Chị dâu khách sáo quá, em với anh Long thân nhân nên giúp đỡ là chuyện bình thường”.

Lý Quảng Long cười lớn: “Nói hay lắm, làm ly nữa”.

Lúc này, Đinh Vi chợt lấy hai chiếc thẻ trong túi ra, thẻ làm bằng bạch kim nên rất nặng. Cô ấy đưa một chiếc cho Ngô Bình, một chiếc cho Ngô Mi: “Hai anh em này, nhà chị chuyên kinh doanh mặt hàng sa sỉ phẩm. Đây là thẻ thông dụng cả nước, hai anh em muốn mua gì thì cứ quẹt thẻ này, mọi chi phí anh Long sẽ trả hết”.

Lý Quảng Long cười ha hả nói: “Đúng, hạn mức mỗi năm là một trăm triệu. Nhưng hai anh em cà vừa phải thôi nhé, không anh sạt nghiệp mất”.

Ngô Mi nghe thấy thế thì không dám nhận, nhưng Ngô Bình thì nhận luôn: “Cảm ơn chị dâu”.

Thấy anh mình nhận rồi, bấy giờ Ngô Mi mới dám cầm rồi cất tiếng cảm ơn.

Mọi người trò chuyện thêm một lúc thì đồ ăn đã tới, nhưng họ chưa kịp động đũa thì đã có người đẩy cửa ra. Một người đàn ông trung niên tóc ngắn mặc đồ đời Đường màu đen đi thẳng tới chỗ Lý Quảng Long.

Lý Quảng Long trông thấy người đó thì đứng hình rồi lạnh giọng nói: “Tào Vọng, ông đến đây làm gì?”

Người đàn ông này khoảng trên 40 tuổi, mặt nhỏ, người thấp, nhưng đôi mắt rất sáng, đó chính là Tào Vọng.

Tào Vọng cười nói: “Lý Quảng Long, tôi vốn định xử anh rồi, nhưng không ngờ anh cũng có chút bản lĩnh đấy, nhờ được hẳn ông tư nhà họ Từ nói đỡ cho”.

Lý Quảng Long cười lạnh nói: “Tào Vọng, nếu ông tư đã có lời rồi thì ông còn đến đây làm gì?”

Tào Vọng sa sầm mặt quát: “Tôi chỉ đồng ý với ông tư là không giết anh thôi, chứ vẫn phải cho anh một bài học”.

Lý Quảng Long nổi giận: “Tào Vọng, ông tưởng tôi sợ ông chắc?”

Tào Vọng giơ tay vuốt cằm rồi nhìn chòng chọc vào Đinh Vi: “Vợ anh trông ngon phết nhỉ, tôi muốn ngủ với cô ta”.

Đinh Vi sầm mặt, nhưng không nói gì. Cô ấy đã có chồng nên đương nhiên phải để chồng mình ra mặt.

Lý Quảng Long bừng sát khí, anh ta đặt tay vào hông, nơi cất một khẩu súng ngắn.

Ngô Bình chợt đứng dậy, sau đó kéo ghế ngồi ngay ngắn trước mặt Tào Vọng rồi cười hỏi: “Ông là Tào Vọng à?”

Tào Vọng liếc nhìn với vẻ coi thường: “Cậu là ai?”

Song, ông ta còn chưa nói hết câu thì Ngô Bình đã đặt tay lên vai ông ta. Tào Vọng cười khẩy, định dùng chân khí đẩy tay Ngô Bình ra, nhưng chợt có một luồng sức mạnh khó lường dội vào cánh tay của ông ta. Chân khí hộ thể của Tào Vọng vừa tiếp xúc với luồng sức mạnh ấy một cái là tan biến ngay, không còn sức phòng ngự nữa.

Tào Vọng hoảng hốt, định sắp xếp lại phòng ngự nhưng đã muộn, chân khí của Ngô Bình đã xông vào huyệt đạo trên người ông ta rồi khống chế mọi thứ.

Toàn thân Tào Vọng nhất thời vã mồ hôi lạnh, mặt ông ta trắng như tờ giấy, ông ta run rẩy nói: “Cậu bạn, tôi có mắt mà không thấy núi thái sơn, xin cậu tha cho tôi”.

Tào Vọng vô cùng sợ hãi, vì chỉ cần Ngô Bình tăng thêm một chút sức mạnh nữa thôi là ông ta sẽ bị phế bỏ tu vi ngay.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi định giết ông đấy, nhưng anh Long đã cản tôi. Nhưng thế nào ông lại từ dẫn xác tới”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.