“Cô yên tâm, có tôi đây rồi”, Ngô Bình an ủi: “Tôi cũng đang chuẩn bị luyện chưởng pháp ấy, không ngờ lại gặp luôn rồi”.
Chu Thanh Nghiên: “Anh Ngô, người đánh ông tôi bị thương là cao thủ cảnh giới Khí à?”
“Chắc chắn phải vậy”, Ngô Bình nói: “Nếu không có chân khí thì không thể thi triển Thiết Sa Chưởng được, nếu cố luyện thì chỉ ba ngày là nát tay ngay”.
Để không làm lỡ việc, Ngô Bình phóng xe như bay, tốc độ luôn ở mức 100 km/h, anh vượt hết tất cả các xe khác. Nhờ có khả năng cảm nhận hơn người nên anh mới duy trì được tốc dộ cao này.
Kết quả là Ngô Bình chỉ mất một tiếng rưỡi là đã hoàn thành quãng đường phải mất đến hai giờ, chiếc xe rẽ vào một con hẻm rồi dừng trước một ngôi nhà bình thường.
Cửa đang mở nên hai người đi vào luôn, có hai người đàn ông ra đón, một người trong số đó rất có khí thế, vội vàng bắt tay Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi là Chu Truyền Võ, còn đây là em trai tôi, Chu Truyền”.
Ngô Bình gật đầu rồi hỏi: “Người bệnh đâu?”
“Ở trong nhà”, hai người nhanh chóng dẫn Ngô Bình vào trong. Lúc này, Chu Viễn Sơn đang nằm trên chiếc sofa ở giữa phòng, mắt ông ấy trợn trừng, mặt thì tái mét, trông rất yếu ớt.
Trông thấy Ngô Bình đến, ông ấy cố mỉm cười nói: “Tôi không định phiền đến cậu đâu, không ngờ cậu đã đến rồi”.
Ngô Bình ra hiệu cho ông ấy im lặng, sau đó giơ tay cởi áo của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/444114/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.