Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người đều bất ngờ, từ hai mươi nghìn biến thành mười một triệu ư? Lãi những năm trăm phần trăm luôn.

“Thật không?”, Đường Minh Huy trố mắt ra hỏi.

“Con đã mua hết đá mà anh Ngô chọn rồi, bố mau viết chi phiếu đi, tổng là mười một triệu năm trăm”.


Đường Minh Huy không nhiều lời mà viết chi phiếu ngay rồi đưa cho Ngô Bình.

Anh cũng không khách sáo mà nhận luôn: “Còn tảng này chưa tách, tôi đưa cô cả thể”.

Đường Tử Di tươi cười đáp: “Cảm ơn anh”.

Ngô Bình đã chứng minh được thực lực của mình, Đường Minh Huy và Đường Tử Di đã vững tin hơn, chỉ chờ thời cơ chín muồi là họ có thể đến Biên Nam càn quét một trận rồi.

Đường Minh Huy còn định mở tiệc đãi Ngô Bình, nhưng anh đã từ chối vì đang bận rất nhiều việc nên không rảnh để ngồi tiếp họ được.

Lúc chào tạm biệt, Đường Tử Di nói: “Anh phải cẩn thận Tống Hồng Bân đấy, nếu cần thì em có thể cử cao thủ đến hỗ trợ anh”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tạm thời không cần đâu, đừng tiễn nữa, tạm biệt”.

Nói rồi, anh lái chiếc S5 phóng vù đi.

Đường Tử Di vẫn đứng bất động hồi lâu nhìn.

Đường Minh Huy vỗ vai con gái: “Tử Di, đừng nói con thích cậu ấy rồi nhé?”

Đường Tử Di liếc bố mình rồi nói: “Bố, tối nay là sinh nhật ông nội, bố hãy lấy tinh thể băng Đế Vương Lục này tặng cho ông, tiện thể nói luôn chuyện mình ký hết với sơn trang Thái Khang cho ông biết nha. Dự án lớn thế này thì mình phải mượn lực của nhà họ Đường mời được”.

Đường Minh Huy sáng mắt lên nói: “Ừ!”

Ngô Bình đang vui nên lái xe cũng nhanh hơn, anh đang nhẩm tính trong đầu cách chi tiêu khoản tiền lớn này.

Càng về sau thì tu luyện Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết càng khó, đã thế còn phải dùng nhiều dược liệu quý, vì vậy số tiền này chưa chắc đã đủ, cùng lắm chỉ mua vài lần dược liệu là hết.

Đúng là tiêu tiền như nước, huống hồ anh còn là tu sĩ chính thống nên càng tiêu hao nhiều tài nguyên hơn.

“Mình đang đả thông kinh mạch cấp hai rồi, vậy là sắp tới có thể tu luyện các công pháp lợi hại khác”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết là môn công pháp cơ bản nhất, nếu muốn đánh nhau với người ta thì anh cần phải học thêm các môn võ thuật khác như Thiết Sa Chưởng, Chu Sa Chưởng, Kim Chung Tráo, Ngũ Độc Ám Thủ mà anh từng thi triển trước đó chỉ là một trong các môn công pháp thôi.

Nhưng Ngũ Độc Ám Thủ còn dễ luyện, chứ Thiết Sa Chưởng thì cần rất nhiều dược liệu quý, Kim Chung Tráo thì cần ngâm mình trong nước thuốc, đồng thời còn cần một lượng lớn dược liệu quý khác.

Trước khi trời tối, Ngô Bình đã về đến huyện, phía trước là con đường có đèn giao thông, chỉ cần đi hết đường này là anh về tới nhà rồi.

Có một chiếc RS7 màu bạc đỗ trước xe anh, chiếc xe này đắt hơn con S5 của Ngô Bình nhiều, giá lăn bánh phải cỡ hai triệu.

Lúc hai chiếc xe đang chờ đèn đỏ thì lại có thêm bốn, năm chiếc xe khác dừng lại ở phía sau xe Ngô Bình, còn chiếc RS7 thì ở ngay phía trước. Lúc này, qua gương chiếu hậu, Ngô Bình có thể nhìn thấy một chiếc container đang phóng như bay đến, chỉ còn cách phía này chưa tới một trăm mét, nhưng nó vẫn không có ý định giảm tốc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.