Chương trước
Chương sau
Ngô Bình không để ý đến cậu, chỉ nói với cô gái xinh đẹp kia, “Tôi chỉ có thể tạm thời giúp bệnh tình của ông ấy thuyên giảm thôi, khi đến Hải Thành, cô hãy đưa ông đến bệnh viện kiểm tra”.

Vệ Thanh Ảnh lại rối rít cảm ơn, đoạn hỏi, “Anh à, ông ngoại tôi đã mắc bệnh gì vậy?”

“Có khối u não”, Ngô Bình không giấu giếm, “Vị trí khá sâu, ca mỗ sẽ có độ khó cao”.

“Cậu bảo não có khối u, phán đoán bằng cách gì vậy?”, bác sĩ kia bèn hỏi.

Ngô Bình mặc kệ anh ta. Còn cậu thanh niên đã giận dữ hét lên, “Anh cút ra ngoài cho tôi! Tại anh mà tôi hiểu lầm thần y đấy!”

Anh bác sĩ nọ không còn gì để nói, đành tái mặt rời đi.

Ông cụ nắm chặt tay Ngô Bình, “Cậu trai à, cảm ơn cậu, cậu đã cứu mạng tôi”.

Ngô Bình đáp, “Chuyện nhỏ thôi, ông không cần khách sáo đâu. Ông nghỉ ngơi nhé. Nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép đi trước”.

“Anh à, tôi có thể lưu số anh không?”, Vệ Thanh Ảnh vội lên tiếng, gương mặt thanh tú lộ vẻ khẩn khoản.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc, bèn trao đổi tên và số điện thoại với đối phương.

Anh vừa định rời đi thì Vệ Thanh Ảnh bỗng cất lời, “Anh Ngô à, tôi đã bao trọn khoang thương gia này rồi. Hay là anh cứ ngồi ở đây đi, cũng thoải mái hơn”.

Ngô Bình không từ chối. Bên cạnh còn một chỗ trống, anh bèn ngồi xuống.

Vệ Thanh Ảnh chăm sóc ông cụ một lúc rồi đi đến trò chuyện cùng anh. Cô ấy cười hỏi, “Anh Ngô này, cho hỏi anh đi đâu vậy?”

Ngô Bình đáp, “Tôi đến Hải Thành khám bệnh”.

Vệ Thanh Ảnh nghĩ bụng, quả nhiên là thần y, bèn nhân dịp này hỏi chuyện anh, “Anh Ngô à, gần đây tôi rất hay mất ngủ, dễ nổi cáu, kinh nguyệt lại không đều. Anh có thể khám giúp tôi không?”

Ngô Bình gật đầu, “Được”.

Anh bảo Vệ Thanh Ảnh đưa cổ tay ra, bắt đầu bắt mạch cho cô ấy. Lúc này anh vẫn chưa dùng năng lực nhìn thấu cơ thể của Vệ Thanh Ảnh, chỉ đơn giản bắt mạch để phán đoán tình trạng sức khoẻ của cô ấy thôi.

Sau khi xem mạch, anh bảo, “Không quá đáng ngại, cần nghỉ ngơi nhiều hơn”.

“Không có gì ư?”, Vệ Thanh Ảnh hơi khó hiểu, “Vậy tại sao tôi lại mất ngủ, tâm trạng cũng không ổn định nữa?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi bảo, “Cái này đơn giản thôi, cô Vệ chưa có bạn trai đúng không?”

Vệ Thanh Ảnh đỏ mặt, “Tạm thời vẫn chưa có”.

Ngô Bình đáp, “Vậy thì mau tìm thôi. Có bạn trai rồi, bệnh của cô sẽ khỏi”.

Tình trạng của Vệ Thanh Ảnh thật ra là do thiếu đàn ông, cuộc sống không có đàn ông hoặc phụ nữ dễ dẫn đến rối loạn nội tiết tố, không phải chuyện gì nghiêm trọng.

Gương mặt Vệ Thanh Ảnh càng đỏ hơn. Cô ho húng hắng, “Cảm ơn anh Ngô”.

Lúc này Ngô Bình mới có thời gian quan sát người đẹp mặc Âu phục này kĩ hơn. Váy của cô ngắn đến đầu gối, để lộ đôi chân thon đẹp, đi tất lụa màu lam nhạt.

Khi trò chuyện với Ngô Bình, cô ấy đã cởi áo khoác ra, bên trong là sơ mi trắng, nhưng cũng không che giấu được dáng người tuyệt đẹp. Từ cách ăn mặc cho thấy, tính cách của người đẹp này khá bảo thủ truyền thống.

Trong lúc hàn huyên, Ngô Bình biết được cậu thanh niên ban nãy xin lỗi mình tên là Phùng Kiếm, còn ông lão kia tên là Phùng Tử Tường, ông ngoại của cô ấy. Ba mẹ mất sớm, cô ấy được ông ngoại chăm sóc và nuôi lớn.

Ở khoang thương gia, ngoài ba người họ ra còn có vài người đi theo, hình như là vệ sĩ. Bọn họ đều mặc Âu phục đen, khí chất thâm trầm.

Từ điểm này có thể phán đoán Vệ Thanh Ảnh không phải là người đơn giản, chẳng phú thì quý. Anh bèn lên mạng tra cứu tên Phùng Tử Tường, kết quả cho thấy người này là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Viễn Sơn, đại gia ở Hải Thành với khối tài sản hơn mười tỷ.

Vệ Thanh Ảnh cũng không hề đơn giản. Cô ấy là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Viễn Sơn, chủ tịch công ty truyền thông Sơn Hải trực thuộc tập đoàn Viễn Sơn, là doanh nhân trẻ nổi tiếng cả nước.

Vệ Thanh Ảnh cũng không tiếp tục quấy rầy Ngô Bình nữa. Nửa chặng đường còn lại, anh phải tĩnh tâm ngồi thiền.

Cuối cùng, tàu đã đến trạm Hải Thành, cũng là trạm cuối. Ngô Bình định đi trước, nhưng Vệ Thanh Ảnh kiên quyết cử một chiếc xe chở anh đến điểm hẹn.

Dù sao Ngô Bình cũng định bắt xe nên không từ chối. Anh ngồi trên một chiếc ô tô hạng S, tài xế đưa anh đến địa điểm đã hẹn - khách sạn Thiên Long của Hải Thành.

Khi đến khách sạn, anh đọc tên xong thì được phục vụ dẫn đến căn phòng tiếp khách ở tầng ba. Ngồi giữa đại sảnh là một người đàn ông ngoài năm mươi, đầu trọc, khá mập mạp, có vẻ mặt tươi cười.

Ông ấy đứng dậy chào đón, “Chào cậu Ngô, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau”.

Ngô Bình gật đầu, “Để ông phải chờ lâu rồi”.

“Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi”, người này chính là Nhậm Thiên Thắng. Ông ấy mời Ngô Bình ngồi xuống.

“Người bệnh không có mặt sao?”, Ngô Bình hỏi.

Nhậm Thiên Thắng cười đáp, “Con gái cưng của tôi không đến được. Con bé đang bận việc ở công ty”.

Ngô Bình nói, “Nói cho tôi nghe về bệnh tình đi”.

Nhậm Thiên Thắng kể, “Bắt đầu từ năm mười lăm tuổi, con gái tôi bắt đầu chán ghét phái nam. Dù chàng trai đó có đẹp trai đến mấy, con bé cũng không có hứng thú. Hơn nữa, một khi có tiếp xúc cơ thể với đàn ông, con bé sẽ lập tức nôn mửa. Tôi đã từng mời rất nhiều chuyên gia và bác sĩ nổi tiếng đến chẩn đoán cho con bé, nhưng họ đều bó tay chịu thua”.

“Tôi nghe một người bạn kể rằng, căn bệnh mà bạn tôi đã mắc phải nhiều năm nay đã được một cậu bạn họ Ngô chữa khỏi ở trong tù. Vậy nên tôi mới nhờ bạn giới thiệu cho tôi”, Nhậm Thiên Thắng nói.

Cõi lòng Ngô Bình thoáng xao động. Không thể tiếp xúc với đàn ông, một khi tiếp xúc sẽ nôn mửa? Anh đột nhiên nghĩ đến một căn bệnh, lẽ nào là loại thể chất đó ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.