Chương trước
Chương sau
Khi Thiên Phật Tự xuất hiện, trật tự của Thiên Đạo lần lượt trấn áp nó, vô số sấm sét, lửa chảy, gió mạnh trút xuống muốn phá hủy Thiên Phật Tự. May mắn là mọi người đều có ý chí trong sáng nên có thể chịu đựng được.

Sau cơn bão, Thiên Phật Tự tỏa sáng rực rỡ, nhưng Ngô Bình lại cảm thấy có một sức mạnh mơ hồ đang ập đến, điều này không tốt cho anh. May mắn là anh có Tàng Cơ trung tâm và có phúc lành của Thiên Đạo nên sức mạnh tiêu cực này hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến anh.

Thiên Phật Tự được xây xong, thanh âm của Diệu Âm vang lên: "Công tử đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất."

Ngô Bình: "Theo thỏa thuận, ta có thể lấy đi một bảo vật trong kho báu của nhà Phật."

"Đưong nhiên." Diệu Âm nói, sau đó vô số bảo vật của Phật môn xuất hiện trong đầu Ngô Bình.

Sau khi nhìn quét qua anh đã xác định một Phật tháp. Phật tháp này có hàng vạn ánh sáng màu vàng kim, có tổng cộng mười ba tầng, trên mỗi tầng của Phật tháp đều có một vị Phật Đà và mười vạn vị Bồ Tát ngồi xếp bằng.

Nhìn thấy Phật tháp, trong lòng Ngô Bình liền chuyển động, lập tức đưa tay ra chỉ và nói: "Ta muốn nó."

Diệu Âm im lặng một lúc rồi nói: “Đây là Phật tháp mười ba kỷ nguyên, tượng trưng cho mười ba kỷ nguyên mà Phật Đà đã trải qua và các đệ tử mà Ngài giảng dạy trong mỗi kỷ nguyên. Đây là báu vật vô thượng của nhà Phật, lẽ ra sẽ không tặng cho người khác."

Ngô Bình: "Nếu ngươi không muốn tặng cũng không sao, hợp tác giữa chúng ta đến đây là kết thúc."

Diệu Âm: "Ta thật sự không phải là không nỡ." Nói xong, Phật tháp đột nhiên xuất hiện, xuất hiện ngay trước mặt Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn Phật tháp này, cảm thấy nó có được sức mạnh của quá khứ, hiện tại và tương lai, thật tuyệt vời.

Diệu Âm nói: "Phật tháp này không chỉ thuộc về hiện tại mà còn thuộc về tương lai, cho nên nó cũng có sức mạnh của tương lai, có vô số công dụng kỳ diệu, công tử có thể từ từ nghiên cứu."

Ngô Bình: "Phật tháp này có tên không?"

"Phật tháp tam thế!" Diệu Âm nói: "Ngay cả Phật Đà hiện tại cũng không thể sử dụng được tháp này, bởi vì nó không hoàn toàn thuộc về hiện tại."

Ngô Bình gật đầu, hỏi Diệu Âm: "Nhiệm vụ thứ hai là gì?"

Diệu Âm: "Nhiệm vụ thứ hai khá khó khăn, ngươi cần phải canh giữ Thiên Phật Tự trong ba ngày. Trong ba ngày này sẽ có rất nhiều thế lực mạnh mẽ đến để phá hoại Thiên Phật Tự, nhiệm vụ của ngươi là đuổi bọn họ đi."

Ngô Bình: "Chỉ canh giữ ba ngày thôi sao? Vậy nhiệm vụ thứ ba là gì?"

"Nhiệm vụ thứ ba là khó khăn nhất, sau ba ngày, ngươi phải giết chết vị Phật Đà đầu tiên đi ra từ Thiên Phật Tự." Diệu Âm nói.

Ngô Bình nheo mắt: "Giết vị Phật Đà đầu tiên? Tại sao?"

"Không có lý do gì cả, ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được." Diệu Âm

nói.

Thấy cô ta không muốn nói, Ngô Bình cũng không hỏi nữa, nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức."

Anh liếc nhìn Thiên Phật Tự rồi ngồi trên không trung, đồng thời mở ra Tàng Cơ, bí mật thiết lập một sát trận. Có Tàng Cơ, anh không sợ bất kỳ một cường giả kỷ nguyên nào.

Ngày đầu tiên, sóng yên biển lặng, nhưng tín đồ tụ tập đến ngày càng nhiều, tất cả đều muốn chiêm ngưỡng Thiên Phật Tự.

Ngày hôm sau, trời đột nhiên bắt đầu mưa, nước mưa màu đỏ và có mùi máu. Ngô Bình ngẩng đầu nhìn trời, mưa tạnh, mặt trời xuất hiện chiếu sáng mặt đất.

Ngày thứ ba, buổi sáng. Ngô Bình pha cho mình một bình trà, vừa uống trà vừa ăn đồ ăn nhẹ trái cây mang theo.

Gần trưa, bỗng có một bà lão lưng còng, tóc bạc trắng, chống một gậy có đầu rồng, đi từng bước tới. Bà ta vừa xuất hiện thì ánh sáng của Thiên Phật Tự đã tối đi ba phần, đồng thời bầu trời trở nên xám xịt, gió lốc thổi lên khắp nơi, các tín đồ run bần bật vì lạnh.

Bà lão với vẻ mặt đầy nếp nhăn nhìn Ngô Bình cười nói: "Nhóc con, bà lão này có ba kiếp nhân duyên với Phật Đà, không chết không ngừng. Hôm nay ta tới đây là mong ngươi đừng xen vào việc của người khác."

Ngô Bình nhìn bà lao nay, ro rang ba ta khong phai la Nhan toc, hơi tho trên người bà ta vô cùng khủng bố. Hơn nữa, thân thể thật sự của bà ta cũng không có ở đây, đây chỉ là một hóa thân.

Anh nói: "Bà lão, ta đã hứa với Phật Đà sẽ canh giữ Thiên Phật Tự trong ba ngày, hay là bà hãy quay lại vào ngày mai đi? Lúc đó ta nhất định sẽ không xen vào việc của người khác."

Sắc mặt bà lão tối sầm, nói: "Nhóc con, ngươi có biết những người chống đối ta sẽ có kết cuộc như thế nào không?"

Ngô Bình: "Không biết."

Bà lão: "Ví dụ như ở kỷ nguyên thứ tư, từng có một con yêu hầu đã giết chết con cháu của ta, vì vậy ta đã giết cả tộc của hắn. Sau đó, hắn tái sinh chín lần liên tục, nên ta đã giết chín kiếp này của hắn. Ở kiếp thứ mười, ta đã luyện chế hắn thành một con rối, đến giờ vẫn đang làm việc ở bên cạnh ta."

Ngô Bình thở dài: "Bà cụ, bà có hù dọa ta cũng vô dụng, ta đã hứa với đối phương thì nhất định phải thực hiện."

Bà lão nở nụ cười nham hiểm, bà ta gõ chiếc gậy chống xuống đất một cái thật mạnh, hư không rung chuyển, hoàn cảnh xung quanh thay đổi, đi vào một cõi Quỷ Vực. Hơn nữa, đại đạo ở đây không còn thuộc về kỷ nguyên của Ngô Bình mà là của một kỷ nguyên khác!

Ngô Bình cau mày nói: "Bà lão, bà muốn giết vị Phật Đà thứ mấy đi ra khỏi Thiên Phật Tự?”

Bà lão nhìn thẳng vào Ngô Bình, nói: "Người đầu tiên bước ra chắc chắn là chấp niệm của Phật Đà ở kỷ nguyên trước biến thành, đó là Phật Nghiệp, ai giết hắn thì sẽ phải gánh chịu nghiệp quả vô lượng. Người thứ hai đi ra mới là bản ngã của Phật Đà, hắn chính là người ta muốn giết!"

Diệu Âm lập tức nói: "Công tử đừng nghe lời nói dối của bà ta, lời nói của mụ phù thủy già này không thể tin được."

Ngô Bình tiếp tục hỏi: "Nếu bà muốn giết Phật Đà thì phải đợi Phật Đà đi ra khỏi Thiên Phật Tự đúng không?"

Bà lão cười lạnh nói: "Hôm nay Phật Tự là một lối đi, ta có thể thông qua đó tìm được hang ổ của Phật Đà, tiêu diệt hắn!”

Ngô Bình: “Ta cũng từng nghiên cứu giáo lý của Phật giáo, ta cảm thấy Phật đáng tin cậy hơn bà."

Bà lão tức giận: "Ta đã cho ngươi một cơ hội sống, nhưng ngươi không nắm chắc, vậy thì đi chết đi!

Ngô Bình ngay lập tức kích hoạt Tàng Cơ, một bức tường đen được tạo thành từ vô số áo giáp cứng xuất hiện, ngăn cách bà lão kia ở bên ngoài. Bên trong bộ giáp cứng là hơi thở đặc trưng của Tàng Cơ, đối phương rất khó xuyên thủng đươc.

Khi bà lão nhìn thấy bộ giáp cứng rắn, vẻ mặt bà ta thay đổi và nói: "Đây là Tàng Cơ! Ngươi lấy Tàng Cơ ở đâu ra? Tên nhóc ngươi có lai lịch gì?"


"Bùm!"

Sau khi chiếc rìu giáng xuống hai đòn, trên bộ giáp cứng xuất hiện các vết nứt. Tuy nhiên, bộ giáp cứng có khả năng sửa chữa, sau một lúc nó lại trở lại trạng thái ban đầu, người không đầu này lại tiếp tục vung rìu.

Mỗi một nhát chém, Tàng Cơ lại run rẩy một chút, Ngô Bình bất đắc dĩ chỉ có thể kích hoạt pháp lực của mình để hỗ trợ Tàng Cơ phòng thủ.

Sau khi người không đầu chém mấy vạn rìu, lại có một con quái vật có đầu bò thân người xuất hiện, mang theo một thanh đao dài, không nói một lời, vừa xuất hiện đã chém ngay, sức mạnh còn lớn hơn một chút so với người không đầu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.