Chương trước
Chương sau
Đúng lúc này, một sinh vật hình người xuất hiện ở phía bắc Huyền Kinh, cách đó 3.900 dặm. Hắn ta có một khuôn mặt ngựa và một cặp sừng cong trên đầu, trên mỗi chiếc sừng có mười ba chiếc vòng vàng và mỗi chiếc vòng vàng tượng trưng cho một cấm ky tối cao!

Bất cứ nơi nào sinh vật hình người đi đến, màu sắc và âm thanh xung quanh sẽ biến mất, biến thành một thế giới im lặng chỉ có hai màu đen và trắng.

Đột nhiên, hắn ta dừng lại và đưa mắt nhìn về phía xa. Một bóng người bay từ xa tới, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt hắn ta. Người tới không ai khác. chính là Ngô Bình, Đông Huyền Thánh Hoàng của Nhân tộc!

Cơ thể của sinh vật hình người nhuốm đầy máu, hắn ta cao cả trăm trượng, tay trái cầm một đống đầu lâu, một số đầu lâu vẫn còn rỉ máu, chắc là vừa mới lột da xong. Trong tay phải hắn ta đang cầm một chiếc rìu khổng lồ, máu vẫn chảy ra từ lưỡi rìu.

Ngay khi sinh vật hình người nhìn thấy Ngô Bình, hắn ta đã biết đó là kẻ giết con trai mình. Hắn ta phát ra những âm tiết kỳ lạ, nhưng Ngô Bình lại có thể hiểu được.

"Ngươi đã giết Hoang Thiên con trai của ta?" Hắn ta hỏi.

Ngô Bình: "Là do ta giết, vì hắn muốn giết con trai ta nên ta giết hắn. Ngươi là Vương Hoang à?"

Vương Hoang gật đầu: "Nếu ngươi giết con trai của ta, ta sẽ lấy mạng ngươi, ngươi còn có gì muốn nói không?”

Ngô Bình liếc nhìn chiếc đầu lâu trong tay hắn ta, hỏi: “Những chiếc đầu lâu này là của ai?”

Vương Hoang nói: “Ta vừa từ chiến trường kỷ nguyên trở về, tất cả đều được †a săn giết ở đó.”

Ngô Bình cảm thấy rất hứng thú: “Chiến trường kỷ nguyên là chỗ nào?”

Vương Hoang: “Trình độ của ngươi còn không đủ để biết điều này, nhưng nói cho ngươi biết cũng không sao, mỗi kỷ nguyên đều có cường giả sinh ra. Để tồn tại, những cường giả này sẽ xây dựng pháo đài, để có thể an toàn sống sót qua hết kiếp nạn kỷ nguyên này đến kiếp nạn kỷ nguyên khác. Tuy nhiên, phương pháp. này sẽ khiến họ mất đi ý chí chiến đấu, những thế hệ sau dần trở nên tệ hơn. Để trưởng thành những cường giả kỷ nguyên hợp tác với nhau tạo ra “chiến trường kỷ nguyên. Các cường giả đến từ các kỷ nguyên khác nhau chỉ cần lấy ra một số bảo vật là có thể tiến vào chiến trường, giết chết những tu sĩ khác và cướp bóc kho báu từ những kỷ nguyên khác nhau!”

Ngô Bình nghĩ tới việc anh đã nhìn thấy pháo đài kỷ nguyên khi anh còn ở vũ trụ chiều thấp, xem ra những thứ đó không phải là không có căn cứ mà thực sự †ồn tại trong vũ trụ chính!

"Trong chiến trường kỷ nguyên không bị Thiên Đạo trấn áp sao?"

"Chiến trường kỷ nguyên không thuộc về bất kỳ kỷ nguyên nào, cho nên không bị trấn áp, tất cả tu sĩ đều chiến đấu công bằng." Vương Hoang nói: "Được rồi, nói nhiều như vậy, ngươi có thể lên đường."

Ngô Bình nhướng mày, nói: “Ngươi cũng không phải cường giả kỷ nguyên, chỉ sợ ngươi không giết được ta.”

Vương Hoang không nói thêm nữa, vung chiếc rìu khổng lồ trước mặt chém ra.

Ngô Bình lấy Thần Tiêu Kiếm ra, mũi kiếm đâm vào chiếc rìu khổng lồ, một sức mạnh cực lớn đánh tới, chiếc rìu khổng lồ trong tay Vương Hoang thực sự nứt ra một khe hở! Sau đó, kiếm quang quét qua, hàng tỷ kiếm vũ nổ tung, trong nháy mắt đã xuyên thủng Vương Hoang.

Vương Hoang trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Thần Tiêu Kiếm trong tay Ngô Bình, nói: "Vậy mà lại là Thiên Nhận, ta đã đánh giá thấp ngươi."

Hắn ta vừa dứt lời, trong Thiên Nhận kiếm vũ xuất hiện hàng tỷ sợi kiếm, trong nháy mắt đã chém Vương Hoang thành một đám sương máu, chỉ còn một cái đầu còn nguyên vẹn, nhưng bên trong cũng đã bị phá hủy.

Ngô Bình sử dụng quyền uy tước đoạt, rút sức mạnh cấm ky từ sương máu! Thật ra bản chất của Hoang là ngưồn cấm, nên đối với anh đây là một liều thuốc bổ.

Vương Hoang trước mặt có thực lực rất mạnh, chỉ cách Đế Hoang một bước, sau khi hấp thu năng lượng của hắn ta, Ngô Bình sắp ngưng tụ tầng cấm thứ 20! Tuy nhiên, tầng cấm thứ 20 là một ngưỡng cửa rất cao, số phận đã an bày có một luồng sức mạnh đáng sợ ngăn cản nó hình thành, cảm giác sắp ngưng tụ nhanh chóng biến mất.

Ngô Bình biết tầng cấm thứ 20 sẽ không dễ dàng, vì vậy anh cũng không ép buộc, thay vào đó, anh đưa tay nắm lấy chiếc rìu khổng lồ của Vương Hoang và một chiếc túi được khâu bằng một loại da thú nào đó.

Sau khi mở túi ra, anh mới phát hiện không gian bên trong rất lớn, loại da thú này có đặc tính không gian. Anh lục lọi một lát và tìm thấy một tấm lệnh bài dính máu có viết vài dòng chữ kỳ lạ trên đó. Vết máu này giống với máu trên chiếc rìu khổng lồ.

Ngoại trừ lệnh bài, trong túi còn có mười mấy bảo vật quý giá từ các kỷ nguyên khác nhau. Anh biết đây chắc chắn là chiến lợi phẩm mà Vương Hoang có được từ chiến trường kỷ nguyên.

"Tấm lệnh bài này hản là đồ vật để bước vào chiến trường kỷ nguyên đúng không?" Anh nhìn sơ qua rồi lập tức cất nó đi.

Sau khi giết Vương Hoang, Ngô Bình mang đầu hắn ta trở về Huyền Kinh, sai người xây một tòa tháp, đặt cái đầu này lên đỉnh tháp để mọi người trên khắp thiên hạ đến tham quan. Sau này, cái đầu của Vương Hoang này sẽ là lời cảnh cáo cho những kẻ có ý định trở thành kẻ địch của Nhân tộc, nếu thực lực không bằng Vương Hoang thì tốt nhất không nên khiêu khích Nhân tộc.

Tin tức truyền đi, khiến thiên hạ chấn động, dù sao năm đó Hoang cũng chính là tồn tại làm Thiên Đế đau đầu, Đông Huyền Thánh Hoàng giết chết Vương Hoang, đây là một thành tích vĩ đại!

Sự việc này cũng khiến Huyền Kinh nổi tiếng khắp thiên hạ. Ngày càng có nhiều Nhân tộc chuyển đến Huyền Kinh sinh sống, khiến Huyền Kinh càng thịnh vượng hơn.

Giống như Tử Kinh, Huyền Kinh cũng xây dựng một con phố thương mại. Tất cả các cửa hàng trong đó đều do Ngô Bình mở ra, việc kinh doanh rất phát đạt. Những thứ mua từ Thiên Giới có thể bán hết nhanh chóng ở đây, lợi nhuận kiếm được có thể cao hơn gấp nhiều lần. Số tiền bán được sử dụng để mua nguyên liệu ở đại lục Thánh Gổ, sau đó lại bán cho Thiên Giới.

Với việc bán qua bán lại như vậy, Ngô Bình hốt bạc mỗi ngày và trở nên giàu có không ai bằng. Tuy nhiên, số tiền kiếm được anh không tiêu xài bao nhiêu, phần lớn số tiền đó được dùng để xây dựng các công trình công cộng và xây dựng Huyền Kinh cũng như các thành thị lớn nhỏ ở Đông Cảnh.

Ngày này, Ngô Bình luyện chế một ít đan dược, Kim Huyền Sương đến thăm.

Đối với Ngô Bình, Kim Huyền Sương là Kim Song Nhị, anh lập tức bỏ dở việc đang làm, đưa cô ta đi chơi khắp nơi, ăn uống vui vẻ.

Chơi đùa mấy ngày, Kim Huyền Sương vui mừng đến quên cả trời đất, quyết định ở lại trong thánh cung của Huyền Kinh.

Mấy ngày nay trao đổi với Kim Huyền Sương, Ngô Bình càng hiểu biết sâu hơn về khái niệm tu hành của Thần tộc, anh cho rằng khái niệm của Nhân tộc và Thần tộc bổ sung cho nhau, nếu có thể bù đắp lẫn nhau thì chắc chắn có thể tạo ra tình thế mới.


Vì vậy, loại tiến hóa này không chỉ nhanh hơn Thần tộc mà lộ trình cũng không hỗn tạp như Thần tộc, có thể có được ưu thế của cả Nhân tộc và Thần tộc.

Muốn gặp Vũ Thần, Ngô Bình đành phải đến tận nơi thăm hỏi, nên anh đã mời Kim Huyền Sương đi cùng mình đến Thần Vực để thăm Vũ Thần.

Trên đường đi, Kim Huyền Sương nhắc nhở Ngô Bình: “Trong số tất cả nữ thần, Vũ Thần là người được nam nhân của Thần tộc yêu thích nhất. Ngay cả một số Tổ Thần cũng thèm muốn nàng. Khi đến nơi, ngươi phải cẩn thận."

Ngô Bình nhướng mày, nói: "Không sao cả, cho dù Tổ Thần có đến, ta cũng không sợ!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.