Chương trước
Chương sau
Ánh mắt anh sáng lên: “Đây là nơi nào?”

Khương Lâm nói: "Đây là mảnh vỡ kỷ nguyên lớn hơn, nhưng đừng lo lắng, mảnh vỡ đã được cải tạo, sẽ không áp chế tu vi của huynh."

Ngô Bình gật đầu, hai người đáp xuống một đỉnh núi. Trên đỉnh núi có rất nhiều đạo cung được xây dựng, nối tiếp nhau, có thể nhìn thấy rất nhiều tu sĩ ra

vào.

Hai người đáp xuống trước một đạo cung lát gạch trắng ngói đỏ, lập tức có vài tu sĩ bước ra chào đón.

"Đây là Lý đan sư à?" Một người đàn ông trung niên mỉm cười hỏi.

Khương Lâm vội vàng nói: "Phụ thân, đây đúng là Lý đan sư! Lý đan sư muốn tới chỗ của chúng ta để nghiên cứu đan phương."

Tu sĩ trung niên gật đầu: "Bần đạo là chưởng môn của Ngọc Hư Cung, Khương Tập, hoan nghênh Lý đan sư.”

Ngô Bình khẽ gật đầu, anh cảm thấy hơi thở của người đàn ông trung niên này rất mạnh mẽ, nhưng lại không thể phân biệt được ông ta là tu sĩ ở cảnh giới nào.

Mời Ngô Bình vào đại điện, Ngô Bình đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta cần sự giúp đỡ của một cường giả kỷ nguyên.”

Khương Tập cười và nói: "Thành thật mà nói, ta đang tìm kiếm một hóa thân có thể hợp tác với nghiên cứu của Lý đan sư."

Ngô Bình: “Khương cung chủ là tu sĩ của kỷ nguyên trước sao?”

Khương Tập mỉm cười và nói: "Có thể nói như vậy, có nhiều cách để vượt qua kỷ nguyên, cách khó nhất là tự dựa vào bản thân vượt qua kiếp nạn lớn của kỷ nguyên, giữ lại một chút chân linh để tái sinh ở kỷ nguyên mới. Những đại năng của nhân tộc có thể dùng cách này thì số lượng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Còn có một cách khác chính là tạo ra một mảnh vỡ kỷ nguyên, đó cũng là nơi tọa lạc của Thiên Đạo Môn chúng ta. Bên trong mảnh vỡ kỷ nguyên có kết hợp với trận pháp mạnh mẽ, có thể tránh kiếp nạn lớn của kỷ nguyên, cho phép người bên trong an toàn chuyển sang kỷ nguyên mới. Nhưng ở đây cũng có một vấn đề rất lớn, đó là cường giả không thể rời khỏi mảnh vỡ kỷ nguyên, một khi đi ra ngoài sẽ bị Thiên Đạo trấn áp, hoặc thậm chí là bị Thiên Đạo giết chết.

Ngô Bình: “Cho nên, Khương cung chủ chưa từng rời khỏi nơi này?”

Khương Tập gật đầu: "Cho nên ta cần một hóa thân để có thể đi lại bên ngoài."

Ngô Bình suy nghĩ một chút, hỏi: “Còn có bao nhiêu thế lực giống như Thiên Đạo Môn?”

Khương Tập: "Nhân tộc có ba nơi, ngoài Thiên Đạo Môn, còn có Thiên Phật Tự và Thánh Môn."

Nói chuyện một lúc, Ngô Bình có lẽ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Các cao thủ ở đây nếu muốn rời khỏi đây thì nhất định phải có hóa thân của riêng mình, hóa thân không hoàn hảo và có yêu cầu về khả năng tương thích. Khương Tập hy vọng rằng anh có thể luyện chế ra một loại đan dược có thể cải thiện khả năng tương thích giữa thần hồn và thai nhi.

Anh hỏi: “Thai nhi ở đâu?”

"Xin hãy đi theo ta."

Khương Tập mời Ngô Bình vào điện phía sau và mở một cánh cửa, bên trong cánh cửa là những bình ngọc lớn trong suốt, mỗi bình chứa đều có một bào thai

Khương Tập khẽ nhắm mắt lại, sau đó một luồng khói nhẹ từ lỗ mũi bay ra, làn khói ngưng tụ thành hình một người đàn ông.

Ngô Bình đưa tay nắm lấy làn khói, cẩn thận quan sát một lát rồi nói: “Các ngươi có thể đi ra ngoài được rồi.”

Hai cha con gật đầu cúi chào rời đi. Ra khỏi cửa, Khương Lâm hỏi: "Phụ thân, hắn có thể thành công sao?”

Khương Tập: “Người cũng đã đến rồi, cứ thử xem đi, cho dù không thành công cũng không sao.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.