Chương trước
Chương sau
Thiên Quan rời đi không bao lâu, thiếu niên kia lại tới, hắn ta nhìn chằm chằm Ngô Bình nói: "Thì ra ngươi là người phụ trách nơi này, nghe nói ngươi không muốn luyện chế Huyền Hoàng Đại Đạo Đan và Huyền Thiên Cấm Đạo Đan cho. Thiên Đạo Môn."

Ngô Bình nói: “Việc luyện chế hai loại đan dược này cần có dược liệu quý giá, hiện tại trong kho không có”.

Người thiếu niên ném một cái túi qua, nói: 'Đây là hai mươi phần dược liệu luyện đan, hiện tại ngươi không có lý do gì để từ chối nữa phải không?"

Ngô Bình nhìn thoáng qua, thấy đúng là dược liệu luyện đan, hơn nữa cũng lâu năm rồi nói: “Loại đan dược này có tỷ lệ thất bại rất cao, cho dù luyện chế mười lần cũng chưa chắc đã thành công được một lần."

Thiếu niên thiếu kiên nhẫn nói: “Điều đó không quan trọng, nếu hết dược liệu thì có thể tìm ta để lấy thêm”.

Ngô Bình: “Hơn nữa luyện đan rất vất vả, ngươi hãy cho ta thêm 10 tỷ khố

phiếu”.

Thiếu niên cau mày, nhưng vẫn nói: "Khố phiếu không là gì cả, ta sẽ đưa cho ngươi cái này."

Hắn ta ném một cái túi cho Ngô Bình, anh cầm lấy và nhìn vào trong thì thấy trong đó có ba quả tiên thơm ngát.

Thiếu niên nói: "Đây là quả trường sinh, ăn một quả có thể tăng thêm ba ngàn năm tuổi thọ."

Ngô Bình trực tiếp lấy một quả ra và ăn, sau khi cảm nhận được sức mạnh trong đó, đôi mắt anh mở to.

Trong quả trường sinh có một loại dược lực, thực sự có thể kéo dài tuổi thọ. Đồng thời, nó cũng có thể trì hoãn tai kiếp giáng xuống.

Trên thực tế, dù là cường giả ở Tê Thiên Cảnh hay là cường giả ở Hỗn Độn Cảnh thì sau một đoạn thời gian đều phải trải qua tai kiếp, sống càng lâu thì tại kiếp càng mạnh.

Ví dụ như tu sĩ Hỗn Độn cấp mười về cơ bản sẽ phải hứng chịu lôi kiếp mỗi một nghìn năm một lần.

Loại lôi kiếp này, sau mười lần sẽ có sát thương rất lớn, chỉ có chưa đến 30% có thể sống sót. Điều này đã dẫn đến việc nhiều cao thủ Hỗn Độn Cảnh đã dứt khoát dùng vũ khí tự giải thoát để tái sinh và tu luyện lại một lần nữa. Chỉ là quá trình tái sinh có rất nhiều biến số và nhiều người không biết kết quả sẽ như thế nào.

Ví dụ như cường giả Tề Thiên Cảnh, được cho là có thể sống lâu như trời đất, tỏa sáng như mặt trời và mặt trăng.

Nhưng trên thực tế, cứ sau ba nghìn năm, năng lượng tiêu cực sế tích tụ quá nhiều trong cơ thể và gây ra thiên kiếp. Năng lượng tiêu cực sẽ càng ngày càng nhiều và thiên kiếp sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Trải qua mười mấy lần thiên kiếp, uy lực đó cũng khá kinh khủng, lúc đó sẽ có rất nhiều tu sĩ Tả Thiên Cảnh chết trong thiên kiếp.

Và loại quả trường sinh này có tác dụng làm suy yếu năng lượng tiêu cực và trì hoãn tai kiếp.

Nói một cách đơn giản, nếu một cường giả Tê Thiên Cảnh ăn quả trường sinh thì phải sau sáu nghìn năm mới phải chịu đựng một lần thiên kiếp thay vì ba nghìn năm.

Thiếu niên nhìn chằm chằm và hỏi: "Quả này rất khó xử lý, vậy mà ngươi lại trực tiếp ăn nó."

Ngô Bình cười nói: “Ngươi còn có bao nhiêu quả trường sinh này?”

Thiếu niên: "Sao vậy, ngươi muốn à? Vậy thì luyện ra đan dược đi."

Ngô Bình: "Giờ như vậy đi, ngươi yêu cầu ta luyện chế hai loại đan dược, ta sẽ

cố gắng hết sức, mỗi lần ta đưa cho ngươi một viên đan dược, ngươi lại cho ta một quả trường sinh, thế nào?"

Thiếu niên sảng khoái gật đầu: "Không thành vấn đề."

Ngô Bình muốn có được nhiều quả trường sinh hơn nên ngay sau đó đã đến phòng luyện đan. Anh đã làm được một số viên Huyền Hoàng Đại Đạo Đan từ động Kim Đỉnh, lò đầu tiên là thượng phẩm, anh đã luyện chế bốn lò và có được mười sáu viên đan dược cực phẩm.

Huyền Thiên Cấm Đạo Đan thì hơi khó khăn hơn một chút, tới lò thứ ba mới đạt đến thượng phẩm, lò thứ tư là thượng thượng phẩm. Bốn lò đan dược, anh luyện chế được tổng cộng 12 viên đan dược.

Thiếu niên vẫn luôn đợi trong phòng khách, đợi từ giữa trưa đến hoàng hôn, khi Ngô Bình vừa ra khỏi phòng luyện đan, hắn ta lập tức tiến lên đón anh, háo hức hỏi: “Xong chưa?”

Ngô Bình đưa cho hắn ta hai bình đan dược và nói: “Mười hai viên Huyền 'Thiên Cấm Đạo Đan, mười sáu viên Huyền Hoàng Đại Đạo Đan”.

Thiếu niên lập tức lấy ra một viên Huyền Hoàng Đại Đạo Đan, ngay khi viên đan dược này ra khỏi bình, nó đã biến thành một hình người cao hơn nửa mét, ngồi xếp bằng trong khoảng không, bên ngoài cơ thể có chín tầng ánh sáng. Viên đan hình người này cũng liên tục đọc những câu thần chú kỳ diệu, khiến người ta nghe được đều cảm thấy thoải mái.

Thiếu niên hít một hơi và nói: "Đúng rồi, là Huyền Hoàng Đại Đạo Đan, ngươi thật tài giỏi!"

Sau đó hắn ta lại lấy ra Huyền Thiên Cấm Đạo Đan, có 24 tia điện bao quanh bề mặt viên đan dược này, giống như các điện tử quay quanh hạt nhân. Ở trung tâm là một phù văn bí ẩn, giải phóng ra hơi thở cấm ky!

Thiếu niên cười "ha ha": "Tốt quá! Ta thực sự đã không tìm lầm người!"

Hắn ta thu hồi sự khinh thường, càng thêm tôn trọng Ngô Bình, nói: "Tiểu đệ là Khương Lâm, hy vọng về sau có thể hợp tác nhiều hơn."

Khương Lâm vui vẻ lấy ra hai mươi sáu quả trường sinh đưa cho Ngô Bình, hắn ta rất sốt ruột, nói vài câu đã vội vàng rời đi.

Thu hồi quả trường sinh, Ngô Bình khế mỉm cười, xoay người trở về phòng luyện đan.

Trước đây, anh đã luyện chế ra Chí Tôn Đan do đan tổ để lại, tuy cuối cùng đã thành công nhưng anh không hài lòng vì đan dược kia chỉ có thể coi là đan dược hạ phẩm. Tuy nhiên, nếu có thể thêm dược tính của quả trường sinh vào, cộng thêm một số dược liệu kỷ nguyên và sức mạnh cấm ky của mười sáu tầng cấm, anh chắc chắn sẽ luyện chế được Chí Tôn Đan thượng phẩm, thậm chí là cực phẩm!

Chí Tôn Đan cực phẩm không chỉ có nhiều tác dụng thần kỳ hơn mà còn gần như không có tác dụng phụ. Tác dụng phụ của đan dược hạ phẩm vẫn còn khá rõ ràng, đó là lý do tại sao anh chưa bao giờ đưa Chí Tôn Đan cho người nhà dùng.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Ngô Bình bắt đầu luyện chế đan dược. Anh có kinh nghiệm luyện chế Chí Tôn Đan, sau khi bổ sung thêm quả trường sinh và một số dược liệu của kỷ nguyên mới, Chí Tôn Đan thực sự đã trải qua những biến hóa thần bí hơn. Ba viên đan dược trong lò đầu tiên đều đã đạt đến thượng phẩm, bên ngoài đan dược được bao quanh bởi ba mươi sáu lớp ánh sáng thần thánh, mỗi loại ánh sáng thần thánh đều có lợi ích riêng!

Trong lò thứ hai, anh đã thêm máu của chính mình vào đan dược, lần này đan dược đã đạt đến cực phẩm với bốn mươi hai lớp ánh sáng thần thánh bao quanh ngoài mặt và 800 phù văn hiển hiện trong đan dược.

Tuy nhiên, lò này chỉ luyện được hai viên Chí Tôn Đan.

Anh dự định bán đấu giá một trong ba viên Chí Tôn Đan thượng phẩm nên đã bảo cấp dưới đi sắp xếp.


Khi bốn người con trai được thăng lên Thánh Vương, Ngô Bình đã bảo mỗi người bảo vệ một hướng, trở thành chúa tể của vùng đất đó. Hiện nay, lãnh thổ Đông Cảnh rất rộng lớn và mỗi vùng lãnh thổ đều cần một cường giả trấn giữ.

Sau đó, anh đã gọi Lý Tử Huyền, Lý Thuần Thuần, Lý Tiểu Tiên, Lý Nhân, Hỏa Hoàng Nhị và Hỉ Bảo đến chỗ mình và cố gắng hết sức để nâng cao tu vi của họ.

Việc tu hành diễn ra từng bước một, anh cũng không vội vàng mà chỉ sử dụng đan dược và các phương pháp của riêng mình để nâng cao tu vi của bọn trẻ lên Đại Thánh Cảnh. Sau một thời gian, khi tu vi của họ đã ổn định thì dùng Chí Tôn Đan để tiến lên Thánh Vương Cảnh.

Đương nhiên, anh cũng đề cao tu vi của Đào Như Tuyết, Nguyệt Vũ, Diệp Băng Hi, Đường Băng Vân, bọn họ đều là người tu hành, đi theo Ngô Bình suốt chặng đường, hiện tại đã có thể tự mình độc lập. Giờ đây, với sự giúp đỡ của Chí Tôn Đan, bốn cô gái đã dễ dàng thăng lên Đại Thánh Cảnh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.