Chương trước
Chương sau
Tu sĩ tộc Thiên Cẩm cầm một cây loan đao trong tay, chém ra một đao như tia chớp, một đường loan nguyệt sát quang đánh tới, nhanh như ánh sáng.

“Keng!”"

Ngô Bình vung kiếm lên chặn lại, thế nhưng loại sát khí như Thập Đồ cũng bị chấn động đến mức rung lên làm tay anh đau nhức, có thể thấy được, uy lực của một chiêu này mạnh đến thế nào!

“Không hổ là người mạnh thứ ba trong kỷ nguyên”. Ngô Bình nheo hai mắt lại, trong tay căm Thập Đồ, chủ động xuất kích.

Một mánh kiếm quang hóa thành đầy sao trên bầu trời, sau đó lại hóa thành sau bằng, đánh thẳng tới tu sĩ Cẩu Đầu tộc. Đây là tuyệt học mà Ngô Bình tìm hiểu được từ trong Kiếm Đạo Hoàng Tọa, Kiếm Vũ Lưu Tinh! Mỗi một ngôi sao băng đều có chứa một thăn thông kiếm đạo, ẩn chứa sát khí!

“Ầm ầm!"

Tu sĩ Thiên Cấu tộc chỉ tiếp được hai chiêu đã bị nổ đến nát nửa người, sau khi ngôi sao bằng thứ ba rơi xuống, toàn bộ cơ thể của hẳn đã bị nổ đến thành những mảnh nhỏ! 

Sau khi đánh bại người mạnh thứ ba trong ký nguyên, A Bạch nói: “Chúc mừng công tử. Tiếp theo công tử cần phải khiêu chiến với thiên kiêu mạnh thứ hai trong kỷ nguyên”.

Ngô Bình hỏi: "A Bạch, tôi còn phải đánh mấy trận nữa?”

“Nếu thuận lợi thì còn hai trận”. A Bạch nói: "Đánh bại người thứ hai là có thể khiêu chiến người thứ nhất. Chỉ cần đánh bại người thứ nhất thì ải này coi như qua. Còn nếu không thể đánh bại thì đi khiêu chiến đến thiêu kiêu mạnh nhất ở kỷ nguyên”.

Ngô Bình: “Nói cách khác thì chỉ cần đánh bại một thiên kiêu hạng nhất bất kỳ của kỷ nguyên là được”

A Bạch: “Đúng vậy công tử”

“Vậy thì bắt đầu đi”

Một đạo quang hoa rơi xuống, xuất hiện một sinh vật Hỗn Độn, đây là một con thần long! Con thần long này dài ngàn trượng, nó đi đến phun ra một hỏa cầu thật lớn đến chỗ Ngõ Bình, bên ngoài hỏa cầu này có mười vạn phù văn, khí tức thiêu đốt của nó cũng thật kinh người.

Ngô Bình không nói hai lời, triệu hồi Thập Đồ chém ra một chém, kiếm quang ngưng tụ lại thành một sợi dây nhỏ, cực kỷ sáng chói, đầu tiên là cắt hỏa cầu làm hai nửa, sau đó lại bay lên cắt thần long ra làm mấy chục đoạn!

“Người mạnh thứ hai của kỷ nguyên cũng chỉ có như vậy”. Ngô Bình cảm thấy hơi thất vọng.

Lời còn chưa dứt, thì con thần long kia đã tự nối cơ thể của mình lại, rất nhanh đã khôi phục trở lại dáng vẻ ban đầu. Chuyện khiến anh giật mình chính là thần long sau khi bị chém một lăn thì khí tức lại càng trở nên mạnh mẽ! Thật hiển nhiên, con thần long này cũng giống như anh, có được năng lực bất tử bất diệu!

“Có chút thú vị!"

Anh hừ lạnh một tiếng, thỉ triển tước nhược quyền binh áp chế tu ví của thần long, đồng thời cũng thả 'Thiên Anh ra, cưỡi lên trên đầu thần long, đánh nó.

Sau mấy cú đấm, thần long đã bị đánh đến mức kêu lên thảm thiết, sau đó Thiên Anh há to miệng, cắn đứt một cái sừng rồng rồi nuốt chứng nó.

Tiếp theo, Thiên Anh liên tục gặm cần, cần đến mức thần long liên tục kêu lên thám thiết. Chưa được bao lâu, con rồng đã bị gặm mất nửa cái đầu, cuối cùng nó cũng đánh mất dũng khí tái chiến, hóa thành một luồng ánh sáng biến mất.

A Bạch: “Công tử đã đánh bại được thiên kiêu mạnh thứ hai của kỷ nguyên, tiếp theo người cần đấu chính là thiên kiêu mạnh nhất của kỷ nguyên!"

Vừa dứt lời, đã có một người đàn ông mặc đồ trắng xuất hiện, hẳn mỉm cười, khẽ gật đầu với Ngô Bình. Hai tay của hẳn trống trơn, chắp ở sau lưng.

Cuối cùng cũng gặp được một vị nhân tộc, tâm tình của Ngô Bình rất tốt, anh ôm quyền với đối phương: “Lý Huyền Bình xin thỉnh giáo bằng hữu!"

Người đàn ông mặc áo trắng cũng đáp lễ, cao giọng: "Vu Tế Thương”

Ngô Bình hít sâu một hơi, thu Thập Đồ lại, muốn cùng tỷ thí công phu quyền cước với đối phương.

Vu Tế Thương khinh khinh phiêu phiêu đánh ra một chưởng, Ngô Bình huy quyền ra đỡ. Ầm một tiếng, Ngô Bình bị một lưỡng sức mạnh cực kỳ to lớn đánh bay ra mấy thước, xương cánh tay cũng xuất hiện vết rạn

Vu Tế Thương cười nói: “Tôi dùng kình lực của võ đạo, anh phải cẩn thận”.

Ngô Bình cẩn thận hồi tưởng lại kình lực mà đối phương phát ra, lập tức học đến đâu dùng đến đó, kích hoạt sức mạnh trong cơ thể rồi lại ra tay lần nữa.

“Ầm!"

Giao thủ lần thứ hai, hai người mỗi người đều bị đánh lui ra mất mét, Vu Tế Thương cười nói: "Không tồi, anh học cũng nhanh lắm”

Tiếp theo đó, hai người ngươi một quyền ta một chân, đánh nhau quyết liệt. Vụ Tế Thương liên tục thi triển ra đủ loại thủ thuật võ đạo, Ngô Bình lần lượt học được từng cái.

Sau khi đánh mấy ngàn chiêu, Ngô Bình đã học được mọi thứ có thể học, lập tức dùng tước nhược quyền binh làm suy yếu đối phương, chỉ một quyền là đánh bại hắn.

Vu Tế Thương mim cười, hóa thành lưu quang tiêu tán, Ngô Bả lập tức cúi đầu thật sâu về hướng mà hẳn biến mất.

“Chúc mừng công tử đã thông qua ải 11! Có được hai mươi bốn loại đạo dẫn nhân tộc!”

Vừa dứt lời, hai mươi bốn đạo huyền quang rơi từ trên trời xuống, rơi vào Thiên Anh trong cơ thể, bị Thiên Anh hấp thu. Hai mươi bốn loại đạo dẫn nhân tộc không phải là ít, có chúng nó, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện Hoàng Cảnh.

Ngô Bình nhớ tới một chuyện, hỏi: “A Bạch, không phải ngươi nói ở bên trong ải 11 cũng có tu sĩ Nhân tộc sao?”

A Bạch: “Có, nhưng thương tích rất nghiêm trọng, cho nên đã bị phong ấn lại"

Ngô Bình: “Đưa tôi đến đó đi”.

A Bạch gật đầu, có hai viên thủy tinh bay đến, bên trong mỗi viên phong ấn một người, một nam một nữ, đều là tu sĩ trẻ tuổi. Đầu của nam tu kia lìa thân, tình huống rất nghiêm trọng. Còn nữ tu kia phần eo bị chém làm hai nửa, thần hồn cũng bị tổn thương.

Ngô Bình giơ tay lên, thủy tinh phong ấn cơ thể nữ tu bị dập nát, Ngô Bình khởi động thập tam trọng cấm khôi phục, trong nháy mắt đã khiến cho cơ thể và thần hồn của cô gái khôi phục lại như lúc ban đầu. Đồng thời, anh cũng đưa một ít sức mạnh sinh mệnh đã hấp thu vào trong cơ thể của nữ tu.

Lông mi của nữ tu rung động, từ từ mở hai mắt ra, cô ngạc nhiên mà nhìn Ngô Bình, nói: “Là anh đã cứu tôi?"

Nữ tu này có dung mạo tuyệt hảo, dáng người tuyệt mỹ, hơn nữa dung mạo của cô giống hệt như mỹ nhân trên bản vẽ, Ngô Bình không khỏi đánh giá vài lần, cười nói: “Ừm, là tôi cứu cô. Cô tên gì?”

Nữ tu nói: "Tôi tên Lăng Nhược Lan”.

Ngô Bình: “Tôi tên Lý Huyền Bình, tôi có thể đưa cô ra khỏi nơi này”

Lăng Nhược Lan cúi đầu thật sâu: “Đa tạ Lý huynh!”

Sau đó, Ngô Bình lại cứu sống một tu sĩ khác Người này là một người oai hùng bất phàm, tên La Ngọc Thành. Hai người cực kỳ cảm kích anh, đều nguyện ý đi theo anh.

Ngay lập tức, Ngô Bình dẫn hai người rơi khỏi ải 11. Anh cũng không nóng nảy đi thẳng đến ải 12, dẫu sau ải 12 cũng không dễ dàng, anh quyết định sau khi tấn chức Thánh Hoàng rồi mới đi đến ải 12 cũng không muộn.

Anh đưa La Ngọc Thành và Lăng Như Lan đến Đông Đô, tu vi của hai người đều rất cao, đều ở cảnh giới Thánh Vương. Chờ sau khi hai người quen thuộc với môi trường của Đông Đô thì Ngô Bình lệnh cho La Ngọc thành đảm nhiệm chức tiên phong đại tướng, còn Lăng Nhược Lan đám nhiệm chức thống lĩnh thân vệ của Đông Vương. 

Ngô Bình có được hai mươi bốn đạo dẫn của Nhân tộc, anh cho rằng đây là cơ hội nên đã bắt đầu đi tu luyện Thánh Hoàng Cảnh!

Sau khi trở lại Đông Đô, bên người Ngô Bình đã có không ít cao thủ, đã có bốn vị cường giả cấp Chúa Tể. Sau khi tự hỏi một phen, anh quyết định tiếp tụ mở rộng bản đồ của Tử Thanh Thánh Quốc!


Vòng tròn này nhìn thì không lớn, nhưng diện tích của nó còn lớn hơn gấp bảy tám lần so với toàn bộ Tử. Thánh Thánh Quốc!

Diệp Thánh Hầu: “Vương gia, với binh lực của chúng ta, chỉ sợ là không có cách nào có thể không chế được khu vực rộng lớn như thế”.

Ngô Bình: "Không sao, tôi có thể nói Thánh Hoàng điều động một ít binh lực đến đây. Diệp Thánh Hầu, ngươi cảm thấy bao nhiêu là thích hợp, một ngàn vạn hay hai ngàn vạn?”

Diệp Thánh Hầu nói: "Có thể điều một ngàn năm trăm vạn tinh binh là có thể đánh!” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.