Chương trước
Chương sau
Thế nhưng trước mắt thì thiên phú này dường như không có tác dụng gì đối với Ngô Bình, dẫu sao từ khi anh tu luyện đến bây giờ cũng chưa được bao nhiêu năm.

Bên trong cơ thế của con vượn đen không có linh năng nhưng sức mạnh sinh mệnh của nó lại vô cùng nhiều, chất lượng sinh mệnh cũng cao.

Còn một sinh vật khác ở trong góc, lúc nhìn thấy. Ngô Bình nuốt chứng con vượn đen thì nó cũng lập tức trở nên bất an, nhanh chóng vọt tới chỗ khác.

Ngô Bình cũng không để ý đến nó, mà đi đến bên cạnh những cái xác chết không biết đã chết bao nhiêu năm kiai. Ngay sau đó, anh lập tức tìm được năm cái pháp khí trữ vật, trong số đó có ba cái là của Nhân tộc, một cái là của sinh vật Hỗn Độn, còn một cái thì thuộc về dị tộc.

Anh cũng không kiểm tra chúng mà cất thẳng đi, sau đó bắt đầu quan sát nơi này.

Thập Đồ: “Chủ nhân, ta đã từng tới nơi này rồi, đây là một đấu thú trường. Một khi có người mới từ bên ngoài đi vào thì rất nhanh sau đó sẽ có hung thú xuất hiện, chủ nhân chỉ cần giết được hung thú là có thể rời khỏi chỗ này”.

Ngô Bình nhìn thoáng qua những xác chết bên trên mặt đất: “Tất cả những người này đều là do hung thú giết chết?”

Thập Đồ: “Là do bọn họ giết hại lẫn nhau. Khi chỉ còn một người thì sinh vật bên trong đấu thú trường, hung thú mới có thể xuất hiện”.

Ngô Bình lập tức hiểu rõ, xem ra giữa bản thân anh và sinh vật kia, chỉ có thể có một bên còn sống.

Nhưng vào lúc này, anh cảm giác được có một bóng ma ở dưới chân của anh. Ánh mắt của anh lạnh lùng, Thập Đồ trong tay anh đâm xuống đất.

Một tiếng hét vang lên thảm thiết, bóng ma ở trên mặt đất cũng vặn vẹo một chút rồi từ từ biến thành một tấm da. Mà sinh vật ở cách đó không xa cũng kêu lên thảm thiết, rất nhanh sau đó đã im lặng.

Nhìn qua thì có vẻ đây là một loại thủ đoạn ám sát nào đó, chỉ là một khi thất bại thì người thi triển thuật cũng sẽ tử vong.

Ở tại đây, chỉ còn lại một sinh vật sống duy nhất là Ngô Bình. Qua mấy phút sau, ở bên trái của anh xuất hiện những cửa động u ám tối đen, có tiếng hít thở được truyền ra từ bên trong, càng lúc càng gần.

Tay Ngô Bình cầm Thập Đồ, nhìn chằm chằm vào. cái cửa động kia. Qua khoảng năm sáu giây, một con báo mặc áo giáp bạc bước ra. Trên người con báo này còn có một lớp giáp cứng, mỗi một mảnh đều có kích thước khoảng bằng một cái móng tay người, ngoại trừ chuyện này ra, thì nó cũng không khác biệt so với con báo bình thường là bao, chỉ là cơ thể của nó lớn hơn nhiều, chiều dài cơ thể nếu tính luôn cả đuôi là dài hơn tám mét.

Con báo mặc áo giáp phát ra tiếng gầm giận dữ, sau đó lập tức lao về phía của Ngô Bình, giống như vô số lần đi sẵn của nó, nó chuẩn bị đánh gục Ngô Bình xuống mặt đất rồi sau đó cắn đứt cổ của anh.

Khi con báo mặc áo giáp đến gần, Ngô Bình căm bảo đao Thập Đồ chém một nhát thật mạnh.

“Phựt!”

Áo giáp cứng của con báo vốn không thể nào khiến nó không bị chém thèm thành hai nữa.

Con báo vừa chết thì phía trên rơi xuống một chùm sáng trắng, bao phủ Ngô Bình. Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt anh lập tức thay đổi trong nháy mắt, bản thân lập tức đi đến một nơi khác. 

Ở trước mặt của anh có rất nhiều loại kệ, bên trên đó chứa đầy các loại chai lọ vại bình, ở bên trong chứa các loại thuốc bột khác nhau, ít nhất cũng phải có mấy ngàn loại.

Trên mặt đất cách đó không xa, có ba cái thây khô hoặc là nằm hoặc là đang ngồi.

Nhìn nhìn nơi, Thập Đồ nói:“Chủ nhân, ta chưa từng tới chỗ này”.

Mũi của Ngô Bình giật giật, sau đó thở dài một tiếng, nói: "Bên trong không gian có một loại độc, nếu như không có thuốc giải thì cho dù có là tu sĩ Thiên Cảnh thì trong vòng ba ngày cũng sẽ trở thành xác khổ.

Nói xong, anh đi về hướng của những cái xác khô đó, đầu tiên là lục soát pháp khí trữ vật trên người bọn họ, sau đó lại tìm được ba cái bút ký của bọn họ còn lưu lại. Trong bút ký, ghi lại quá trình bọn họ tìm kiếm thuốc giải từ trong mấy ngàn loại thuốc bột, đã loại trừ được một phần nhưng một phần lớn cũng chưa kịp thử nghiệm.

Sau khi đọc bút ký, anh lập tức biết được nguyên liệu để điều chế thuốc giải nằm trong mấy ngàn loại thuốc bột này, nhưng muốn tìm ra được là cái nào, rồi luyện thành một thuốc độc thì cũng là một chuyện khá khó khăn.

Ngô Bình là luyện đan sư, anh cảm thấy chuyện này không phải là không có cơ hội. Tiếp theo, anh đi qua trước mỗi loại dược liệu, thông qua việc ngửi và nhìn để phán đoán dược tính.

Qua nửa ngày, cuối cùng anh cũng xác định được công dụng của số thuốc bột này, sau đó anh cảm nhận độc lực bên trong cơ thể, suy nghĩ cách phá giải

Thêm nửa ngày nữa, anh lập tức chọn ra hai mươi mốt loại trong số các loại thuốc bột ở đây, dựa theo tỉ lệ nhất định mà chất đống lên nhau, sau đó mở lò luyện đan.

Lò thứ nhất đã thất bại, loại thuốc bột này khác với dược liệu, quá trình luyện chế cũng phức tạp hơn.

Qua nửa ngày, cuối cùng anh cũng luyện chế ra lò đan dược thứ nhất, bên trong chỉ có hai viên thuốc giải độc, là đan dược trung phẩm.

Anh cầm lấy một viên lên uống, lập tức cảm giác độc tố bên trong cơ thể nhanh chóng biến mất, mà dược lực cũng tiếp tục phát huy tác dụng, cuối cùng cũng cân bằng được độc tố bên trong cơ thể.

Chuyện này cho thấy hiệu quả của viên thuốc giải độc này có tác dụng rất tốt.

Sau đó, cũng không phát sinh thêm cái gì, cho đến ngày thứ ba anh đến đây.

Một chùm sáng lại rớt xuống, lại bao phủ anh một lần nữa. Bây giờ, Ngô Bình lại bị đưa đến bên trong một cung điện, trong cung điện này bày chín món bảo kiếm. Trong chín món bảo kiếm có những kiếm ý khác biệt nhau.

Thập Đồ có ấn tượng với nơi này, nói: “Chủ nhân, cũng giống như việc chém giết hung thú, luyện đan, đây đều là khảo nghiệm của tàng cơ".

Ngô Bình không khỏi có hơi tò mò: “Thập Đồ, vì sao tàng cơ lại muốn khảo nghiệm tôi?"

Thập Đồ: “Hẳn là đang tìm kiếm một vị chủ nhân thích hợp. Loại chí bảo như tàng cơ này, muốn chọn chủ nhân một minh chủ, mới có thể đạt đến cấp độ mạnh nhất. Thật hiển nhiên, tàng cơ không vừa lòng đối với người chủ trước đây của mình”

Ngô Bình: “Vậy thì rốt cuộc là do tàng cơ chỉ chủ khống chế hết mọi thứ hay là tàng cơ khống chết hết tất cả?”

Thập Đồ: “Ta đoán là bây giờ chủ của tàng cơ gặp phải phiền toái, bây giờ người điều khiển tàng cơ chính là tàng cơ tự chủ ý thức”.

Chín thanh kiếm đều đang bay lơ lửng ở không trung, Ngô Bình đi đến chỗ của một trong số chúng, thứ kiếm ý lạnh lẽo kia cũng khiến cho anh sởn tóc gáy. Thế nhưng, anh đã tìm hiểu Kiếm Đạo Vương Tọa, rất nhanh đã phát hiện ra nội dung mà thanh kiếm này và kiếm ý của nó muốn biểu đạt.

Qua vài phút sau, anh niệm một đoạn chú ngôn trong miệng, âm thanh rung chuyển không khí, thanh kiếm này vậy mà lại tự động bay đến trong tay của anh, cực kỳ thân cận với anh!

Ngô Bình lần lượt đến gần chín chuôi kiếm theo thứ tự, phát ra những âm thanh khác biệt, loại âm thanh này có thể hiểu là “Kiếm Ngữ”, dùng nó để giao tiếp với kiếm ý.

Vì thế, chín chuôi kiếm liên tục bay đến trong tay của Ngô Bình. Lúc này, Ngô Bình thả Thiên Anh ra, phía sau Thiên Anh hiện ra Kiếm Đạo Vương Tọa, chín chuôi kiếm xoay tròn quanh Kiếm Đạo Vương Tọa


Cùng lúc đó, bên trong hư không xuất hiện một tấm bia sắt cực lớn, cái bia này dài ngàn dặm, rộng khoảng tám trăm dặm, bên trên khắc đầy những văn tự và đồ án, tuyệt vời không thể tả.

Ngô Bình chỉ nhìn thoáng qua, lập tức biết được những sức mạnh này là loại sức mạnh to lớn đã thoát ra khỏi những kỷ nguyên! Loại sức mạnh này cùng loại với cấm kỵ, cho dù ở bất kỳ kỷ nguyên nào cũng có uy. lực bất phàm.

“Loại sức mạnh này, vừa hay dùng để chế tạo quyền binh!"

Ánh mắt của anh sáng lên, lập tức toàn lực tìm hiểu ảo diệu của đồ văn ở trên tấm bia sắt!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.