Chương trước
Chương sau
Ngô Bình bay hơn nghìn dặm đã đến biên giới giữa hai nước Tống và Hạ, đập vào mắt anh là một ngọn núi cỡ trung bình, giữa không trung cò huyền phù và một luồng khí màu vàng luôn bẳn ra từ trên núi.

Ngô Bình vừa nhìn thấy những khí tức này, ánh mắt lập tức phát sáng. Anh biết, nơi này là Đào Sơn!

Nhưng lúc này cũng có hai bóng người xuất hiện ở trong bóng râm dưới núi, người đó chẳng ai xa lạ là ba người Bảo Kiếm Anh và Lô công tử.

Họ cũng thấy Ngô Bình, Lô công tử tức giận nói: “Sao hắn cũng đến đây!"

Bảo Kiếm Anh thở dài: “Hân đã đến đây cũng xem như cơ duyên của tất cả chúng ta rồi!"

Nhưng lúc này Ngô Bình đột ngột bay về Đào Sơn, Lô công tử thấy thế lập tức cười mỉa mai: "Hắn muốn chết rồi! Cấm chế trên Đào Sơn đủ nố chết một Đạo Tôn, hẳn lao vào đó chắc chắn sẽ chết!"

Ngô Bình đến găn Đào Sơn đã thuận tay lấy ra bùa Hộ Mệnh do Tử Thanh Thánh Hoàng luyện chế, lúc này từ trong Đào Sơn bay ra một lưỡng sát khí đánh thẳng vào cơ thế Ngô Bình.

Nhưng bùa Hộ Mệnh lại phát ra ánh sáng thần thánh chói lóa, sát khí kia đần nát bấy. Ngô Bình theo nơi bắn ra sát khí mà hạ xuống Đào Sơn.

Lô công tử với Bảo Kiếm Anh giật mình, không ngờ anh lại vào được!

Đào Sơn là do Cố Thánh Hoàng đế lại, Ngô Bình rất muốn biết rốt cuộc vị Cổ Thánh Hoàng này là ai, có phải là một trong hai vị Thánh Hoàng trên Thánh Cổ Đại Lục không? Hay là Thánh Hoàng sinh ra từ Thiên Giới

Ngô Bình đến Đào Sơn, có một cánh cửa màu vàng xuất hiện trước mặt anh, nó bần ra Thánh uy rất lẫm liệt. Nhưng Thánh uy này không chèn ép anh, ngược lại khiến anh cảm giác rất thân quen.

Anh vào cửa chính đã thấy một cố quan tài màu vàng. Quan tài này đang mở nắp, trong đó là một nam tử với uy thế Thánh Hoàng mạnh mẽ liên tục bắn ra.

Ngõ Bình đến bên cạnh quan tài, mới phát hiện người nam này đã chết. Mà trong quan tài có chín ký hiệu màu vàng, mỗi một ký hiệu đều mang khí tức ngang hoặc hơn cả 'Tử Thanh Thánh Hoàng!

“Nó là... Bổn Mạng Hoàng Cấm!” Ngô Bình hít một hơi lạnh.

Anh từng nghe Tử Thanh kế rằng Thánh Hoàng có thế lấy tu vi của mình luyện ra Bổn Mạng Hoàng Cấm, mà cái này có thể khiến cho chủ nhân làm thịt cấp tu sĩ, sau đó thăng chức trở thành Thánh Hoàng. Đương nhiên, thăng chức như thế cũng không vĩnh hằng, mà chỉ có thể giữ liên tục chừng một năm. Nhưng trong Bổ Mạng Hoàng Cấm có chứa kinh nghiệm và trí tuệ của Thánh Hoàng, giúp cho Chúa Tế nhanh chóng thăng chức Thánh Hoàng. Đồng thời, vị Thánh Hoàng ngưng tụ Bốn Mạng Hoàng Cấm sẽ mất đi tính mạng của mình, có thế nói hy sinh bản thân đế giúp người khác giành được thành quả

Thánh Hoàng có Tứ Trọng Cảnh Giới, mỗi Trọng Cảnh Giới có được Tam Trọng Hoàng Cấm. Cổ Thánh Hoàng này có chín Hoàng Cấm, chứng minh tu vi của ông ta đã đạt đến Thánh Hoàng Tam Cảnh Đỉnh Phong rồi

Ngô Bình thật sự phải kính nể sự uy nghiêm của vị Cổ Thánh Hoàng này, anh cúi đầu thật thấp bái ba bái với cổ quan tài.

Sau khi bái ba bái, anh lập tức vui mừng lấy chín Hoàng Cấm. Anh biết rõ những người đến trước mình cũng chưa từng vào được Đào Sơn, họ chỉ có thế ở gần Đào Sơn để hấp thụ một ít Hoàng khí thôi

Ngô Bình lấy chín Bốn Mạng Hoàng Cấm lại phát hiện, đáy quan tài có một miếng ngọc. Anh cầm miếng ngọc lên truyền sức mạnh vào nó, lập tức miếng ngọc bay ra một vùng Thánh quang rồi hóa thành chữ Thiên Văn, nội dung giới thiệu sơ lược về xuất thân của Cổ Thánh Hoàng,

Vị Thánh Hoàng này cùng vượt qua Thánh Môn, theo  tu sĩ đến Thánh Cổ Đại Lục. Trước khi ông ta đến đây, Nhân tộc vẫn chưa sinh ra Thánh Hoàng nhưng thiên phú của ông ta khác người nên đã có thế thăng chức thành Thánh Hoàng ở đây và cũng tụ luyện thẳng đến Thánh Hoàng Tam Cảnh. Sau này người đời xưng ông ta là, Hãng Thiên Thánh Hoàng.

Đáng tiếc, tuy ông ta là Thánh Hoàng nhưng không thể nào quay lại Thánh Cổ Đại Lục và cuối cùng trong cuộc chiến Nhất Đang và Hoang Thần. Ông ta chèn ép Thôi Hoang Thần, cũng bị trọng thương.

Trong nội dung có giải thích, Hoang Thần là do thực. lực của Hoang và Thần tộc kết hợp với nhau nên rất mạnh, đến ngay cả các sinh linh Hỗn Độn cũng không đánh lại được. May mắn thay họ được ông ta đến giúp đỡ và dẹp yên kịp thời mới không gây ra vụ phá hủy lớn.

Sau khi vị Hằng Thiên Thánh Hoàng này bị thường, đã dùng tu vi của mình luyện thành Bổn Mạnh Hoàng Cấm để lại cho người đời sau. Bởi vì ông ta biết Hoang Thần đã bị phong ấn kia sẽ có ngày trốn thoát, vả lại ông ta cũng nghĩ sẽ còn có rất nhiều Hoang Thăn trên đời này mà mình chưa gặp nên sử dụng Hoàng Cấm giúp đỡ cho người đời sau nhanh chóng đột phá, sinh ra được nhóm Thánh Hoàng mới!

Ngô Bình đọc hết nội dung trên miếng ngọc, lại càng bội phục và tôn kính ông ta hơn. Anh lại bái ba bái với ông ta tồi nói: "Tiền bối trên trời có linh thiên xin hãy yên tâm, văn bổi sẽ kế thừa ý chí của ngày và không làm nhục sứ mệnh”

Hình như cả Đào Sơn nghe được giọng nói của Ngô Bình, mà vui mừng rung lên. Sau đó hàng tỷ Thánh quang thoát khỏi Đào Sơn, trong khi Đào Sơn dần sụp đổ thì Thánh quang hóa thành một thanh giản màu vang rơi vào tay của anh. Thứ này là binh khí Hằng Thiên Giản của Hằng Thiên Thánh Hoàng, sát khi trước đây tấn công Ngô Bình do nó bản ra. Khi nó vừa thoát khỏi Đào Sơn, thì Đào Sơn sẽ sụp đố và tan biến.

Trong bụi mù mịt, Ngô Bình từ từ đi ra với tay đang cầm Kim Giản, Thánh quang vờn quanh cơ thể anh như vua hạ phàm!

“Hắn cầm gì thế?” Giọng nói của Lô công tử rung lên, nhìn chăm chú vào Hãng Thiên Giản.

Bảo Kiếm Anh lấm bấm nói: “Cái đó là... Binh khí của Thánh Hoàng, hắn đã lấy được truyền thừa của Cố Thánh Hoàng rồi sao?"

Ngô Bình cất Hằng Thiên Giản đi rồi đạp một bước đã đứng trước ba người đó, bình tĩnh nói: “Đào Sơn đã không còn, các ngươi về đi.".

Lô công tử bất ngờ ngây ra một lúc lại cúi đâu thật hấp với Ngô Bình: “Công tử đã lấy được truyền thừa của Cổ Thánh Hoàng rồi à?"

Ngô Bình nói thẳng: “Đúng vậy! Các ngươi không thể nhận được truyền thừa của Thánh Hoàng đâu”.

Lô công tử thở dài nói: “Thiên phú của công tử đúng là khiến người khác bất ngờ, tiểu đệ bội phục! Nhưng lần này chúng ta nhận được lệnh của vua đến làm vi

Ngô Bình: “Ngươi cứ bấm báo lại tường tận là được”

Lô công tử vội vàng nói: "Vâng, đa tạ công tử!"

Ngô Bình không cần nói nhiều, tồi bay vút lên không trung mất dạng.

Ánh mắt của Bảo Kiếm Anh lập tức bối rối khi nhìn thấy anh đã đi xa, vội nói: “Chẳng lẽ hắn ta không muốn trở thành Thánh Hoàng, khi tìm được truyền thừa của Cổ Thánh Hoàng sao?”

Lô công tử giải thích: “Ta nghe đồn sức mạnh của vị Gổ Thánh Hoàng kia tương đương với Tê Thiên Cảnh Sơ Kỳ. Vị Lý công tử này có đường tương lai rộng thênh thang đấy! Bảo huynh này, chúng ta nhanh chóng về bấm báo đi”

Ngô Bình quay về phủ Phò mã, Vân Cơ công chúa vừa rời giường đang nhờ đám người hầu trang điểm. Nàng thấy phu quân về, đã cười nói: "Phu quân này, theo phong tục của nước Tống, chúng ta phải đến Nội cung bái kiến Phụ hoàng và Mẫu hậu vào hôm nay đấy!"

Ngô Bình gật đầu: "Chuyện nên làm mà”. 

Sau đó Ngô Bình cũng được đám người hầu hầu hạ thay một bộ đồ vải màu xanh ngọc, đứng chưng với Triệu Vân Cơ giống như một đôi người ngọc, khiến người khác ao ước.

Lúc này trong Hoàng Cung, Tống đế đang gặp một vị khách quý rất long trọng. Người này chính là hoàng tử của 'Thần Tự Hoàng Triều, tên Thần Vân Đô.

Ngô Bình nghe có người như vậy đế Tống quốc cũng hơi bất ngờ.

Ngõ Bình biết tủy tùng tên Luyện Tử Đầu của người này, cũng biết hoàng tử Thần Vân Đồ này. Vả lại anh còn nghe đồn sau khi Thần Tự Hoàng Triệu mở rộng ở Thiên Giới xong đã phát triển rất mạnh, có thể đánh bại được vài Dị tộc lớn, thu nạp rất nhiều tu sĩ tông môn và dân chúng, diện tích với nhân số cũng tăng chóng mặt gấp mấy lần.

Lúc này Thần Vân Đồ chạy đến Tống quốc làm gì?

Tống Đế đang nghị sự vợi với Thần Vân Đồ, Ngô Bình và Triệu Vân Cơ đành đứng ngoài chờ. Sau một phút đồng hồ, cuộc nói chuyện của họ vẫn chưa kết thúc nên anh có chút nôn nóng đẩy cửa vào luôn.

Thần Vân Đồ là người rất đẹp trai và lịch sự, hắn ta ngồi ở vị trí chủ còn Tống đế lại đang cười nói dưới trướng của hẳn ta. Đột nhiên Ngô Bình xông vào như thế, Thần Vân Đồ nhíu mày nhưng khi thấy người vào là Ngô Bình, lập tức thể hiện biểu cảm bất ngờ. 

“Thần Vân Đồ nhà ngươi chạy đến Tống quốc làm cái gì?”


Thần Vân Đồ kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi Thêm vào đó, hoàng đế Thần Tự còn được sắc phong là Thiên quan tam phẩm đấy!"

“Mới tam phẩm thôi cũng chả kêu xíu nà”. Anh vừa dứt lời đã lấy lệnh tướng quân nhị phẩm của mình ra.

Thần Vân Đồ vừa thấy, vẻ mặt lập tức trắng bệch vội vàng đến bái kiến: “Bái kiến tướng quân!"

Ngô Bình: “Được rồi, ngươi nói cho ta biết ngươi chạy đến Tống quốc có mục đích gì?" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.