Chương trước
Chương sau
Gia chủ Mạc gia hừ lạnh, vỗ vào ót một cái, lập tức một luồng sát khí màu đen phun ra từ miệng đổ ập đến đâu của Ngô Bình!

Ngô Bình thấy được thực lực của gia chủ Mạc gia này rất mạnh, ít nhất cũng đã đến Hỗn Độn Ngũ Cảnh rồi. Hèn chi, ông ta khinh bỉ Chu gia như thế.

Ngô Bình chẳng mấy để tâm khi đối diện với kẻ địch là cường giả Hỗn Độn, bởi vì Đại Thánh Cảnh đã là cường giả Hỗn Độn rồi. Cộng vào đó, anh nhận được lợi ích từ truyền thừa ở hai nơi Phật đạo, anh chỉ cần sử dụng một thủ đoạn trong hai loại đó cũng có thế lấy mạng của kẻ này rồi!

"Phản!"

Anh chỉ nhẹ mắng một tiếng, một tiếng vui vẻ nhưng Phật hiệu vang lên trong không trung, đó là tiếng của Phật Đà. Luồng sát khí kia bị Phật hiệu tác dụng lên, đột ngột quay đầu nhắm thẳng vào hướng gia chủ Mạo gia.

Gia chủ Mạc gia sợ hãi lắp bắp, vừa rồi ánh kiếm ông ta bản ra chính là thần thông Sát Sanh đã luyện năm trăm năm mới thành, sao thoáng chốc đã mất hiệu lực rồi? Còn quay ngược lại giết bản thân!

Gia chủ Mạc gia trong cơn hoảng sợ vẫn cố sức kiếm soát ánh kiếm kia, nhưng đáng tiếc luồng sát khí đó không mảy may theo điều động của ông.

Hình thức Ngô Bình vừa sử dụng là Phật Đà Nhất Môn Thần Thông, tên là “Quay Đầu Là Bờ”. Nó là một trong các chiêu thức đại thần thông của Phật Đà, chỉ có người đã thức tỉnh tính Phật mới có thế sử dụng.

Thêm vào đó uy lực của Quay Đầu Là Bờ không ảnh hưởng lớn đến sức mạnh của Ngô Bình, anh sử dụng là sức mạnh của Phật Đà. Theo như trên Phật hiệu ghi rằng, Phật Đà sống ở Chư Thiên Vạn Giới, tồn tại ở quá khứ đến hiện tại và đến tương lai. Ông có mặt ở khắp mọi nơi, thậm chí uy lực của ông sẽ không bao giờ giảm cũng như tăng lên!

Nói cách khác, Ngô Bình có thể sử dụng sức mạnh Phật Đà bất kỳ ở đâu, tại thời điểm nào.

Mạc gia kia không có cách nào chống lại, đành né sang một bên. Nhưng lúc này Ngô Bình chỉ ngón tay vào cơ thế của ông ta, bình thản nói: “Loạn!” 

Ngay lập tức Tâm Ma của gia chủ Mạc gia phát triển lớn lên, ánh mắt bắt đầu hiện rõ vẻ điên dại, phản ứng cũng chậm lại. Lúc này, sát khí kia đã đuổi đến nơi quán nhẹ trên cổ của ông ta, ngay lập tức đầu của ông ta rơi xuống, chết ngay tại chỗ!

Chuyện giết chết một cường giả Hỗn Độn là việc vô cùng khó, nhưng Ngô Bình lại biết dùng Phật Đà Nhất Thức Thần Thông, nên dễ dàng đánh chết người chỉ một chiêu.

Những người đến đây còn lại đều ngây ngẩn, họ bắt đầu đưa ánh mắt e dè nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Thứ rác rưởi thế này cũng làm được gia chủ à?”

Vẻ mặt của đám người kia lập tức tối lại, trong đó gia chủ Cảnh gia nghiêm nghị hỏi: “Ngươi là đồ đệ của Nguyên Thủy Đạo Tôn, tên Lý Huyền Bình đúng chứ?”

Ngô Bình: “Là ta đây”

Gia chủ Cảnh gia lạnh lùng nói: “Cho dù sư tôn của Lý công tử có ở đây, cũng không dám giết người trong ba nhà của chúng ta đâu!”

Ngô Bình: "Ừm hửm?”

Gia chủ Cảnh gia nhìn biểu cảm của anh lại nói tiếp: “Ba nhà của chúng ta đều có lão tổ giữ gìn, thêm vào đó họ sắp đột phá đến Tẽ Thiên Cảnh rồi!"

Chu Toàn Phu cũng than thở lên tiếng: “Ông ta nói đúng đấy, lúc trước tổ của Chu gia nhận ba nghĩa tử, họ đều còn sống!”

Ngô Bình im lặng như suy nghĩ gì đó, rồi mới nói: “Thì ra là thể. Gia chủ Cảnh gia hừ mạnh một hơi nói: “Cho nên, tốt nhất ngươi đừng nhúng tay vào chuyện hôm nay!”

Chu Toàn Phu lạnh lùng nói: “Cảnh Phụng Niên nhà ông nghe đây, những năm quá Chu ga chúng ta nhẫn nhịn các người cũng vì nể mặt lão tổ các người là nghĩa tử của Chu gia. Bây giờ các ngươi rời đi còn kịp, nếu không chắc chắn các ngươi phải trả giá bằng máu!”

Cảnh Phụng Niên cười “ha hả”, nói: “Đến lúc nào rồi, Chu Toàn Phu nhà ông còn dám thốt lên câu đó! Nếu Chu gia các ngươi có thể ngóc đâu dậy nổi, thì còn ở trong hoàn cảnh này sao?”

Lúc này, Ngô Bình lại nghe giọng của Chu Toàn Phu thì thầm trong tai.

“Thưa Lý công tủ! Năm đó lão tổ biết biết người chứa khó vẽ lòng, nên đã bí mật gieo xuống Tuyệt Sát Huyết Chú cho ba nghĩa tử này! Khi sử dụng chú này, hơn mười đời có quan hệ ba người này và cả họ cũng sẽ tự nổ cơ thể mà chết!"

Ngô Bình ngạc nhiên: “Có thủ đoạn như thế rồi, ông còn đợi cái gì nữa?”

Chu Toàn Phu giải thích: “Bởi vì hiện tại Chu gia rất yếu, lỡ như ba nhà này bị quét sạch thì Chu gia cũng sẽ bị các thế lực ngoài chiếm đóng. Bậy nên, cách này là cách cuối cùng khi không còn đường nào để thoát”

Ngô Bình hỏi tiếp: "Ba người đó biết chuyện này không?”

Chu Toàn Phu nới: “Năm đó họ không biết, mà bây giờ tu vi họ cao rồi chắc cũng cảm nhận được”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì tốt rồi, ông lập tức cho nổ Huyết Chú của Mạc gia để giết gà dọa khi đi!”

Chu Toàn Phu suy đi nghĩ lại cảm thấy cách này cần thiết, nên mới lấy ra một miếng ngọc phù. Trong khi ánh mắt mọi người hiện lên sự nghỉ ngờ và khó hiểu, thì ông ta đã âm thầm niệm chú.

Ngay lập tức gia chủ Mạc gia và vài tên tùy tùng đột nhiên mở to hai mắt, một tiếng ầm vang lên, cơ thể chúng lập tức nổ tung biến thành một. vũng máu, hồn phi phách tán!”

Cùng lúc này, cơ thể của rất nhiều cao thủ ở Mạc gia cũng tự động nổ tung, kể cả lão tổ Mạc gia. Ông ta là một cường giả đang đánh sâu vào Tê Thiên Cảnh, đột nhiên đang tu luyện ngay cửa ải thì nổ tung, hình thần câu diệt!

Tin tức nhanh chóng truyền đến, hai gia chủ đứng ở đây lập tức nghe. được tiếng của lão tổ nhà mình: “Rút ngay!"

Hai vị gia chủ ngạc nhiên vô cùng, nhưng vẫn nghe lời làm theo.

Sau mấy phút đồng hồ, có hai gã trung niên vội vàng đi vào đại điện, khí tức họ mạnh chỉ có thể nói là ngang hoặc hơn Nguyên Thủy Đạo Tôn. Hai gã nên cũng bước đến, quỳ xuống trước mặt Chu Toàn Phu cúi đầu với thái độ vô cùng cung kính kêu: “Gia chủ!"

Chu Toàn Phu lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi không ép chúng ta đến đường cùng, thì Chu thị sao lại xách Mạc gia ra khai đao chứ? Các ngươi không chết vì ta nể tình cũ, dù sao hai ngươi cũng là nghĩa tử của tổ tông chúng ta lại còn là trưởng bối của ta”

Hai gã trung niên này, một người mặc đồ đen, một người mặc đồ tím. Gương mặt đang giữ biểu cảm mờ mịt nhưng lại có chút lạnh lùng, bọn chúng chỉ cúi đâu không nói một lời.

Chu Toàn Phu lại nói: “Các ngươi đi dọn dẹp Mạc gia đi, ta sẽ cử người đến nhà họ."

Hai người lập tức đồng thanh đáp: “Rõ!”

“Các ngươi lui đi”. Chu Toàn Phu xua tay lệnh.

Lúc này, hai người mới lui ra đồng thời giả vờ vô tình nhìn Ngô Bình một chút không có một miếng phù, thì không cách nào đến gần đại điện này được.

Hai người vừa đi, Chu Toàn Phu đã lau mồ hôi trên trán, sau lưng của ông ta cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Ông ta thở dài nói: "Hành động lần này thật hiệu quả đấy thưa Lý công tử”.

Ngô Bình khuyên: “Những ngày tiếp theo đây, các người phải nhanh chóng tăng cấp và giữ lấy thủ đoạn mà tổ tiên đã để lại”.

Chu Toàn Phu đáp: “Đúng vậy! Thật ra Chu thị ta chỉ cần có thêm một trăm năm nữa, chắc chắn sẽ khôi phục lại vinh quang như xưa”.

Ngô Bình lại hỏi: “Ta nghe Như Thanh nói, chẳng phải Chu thị của ông có pháp bảo Kỷ Nguyên sao?”

Chu Toàn Phu cười khổ nói: “Món pháp bảo Kỷ Nguyên đó vẫn ngủ say nhiều năm, chúng ta không đánh thức nó dậy được”

Ngô Bình: “Ta có thể nhìn nó chút không?”

Chu Toàn Phu vội vàng đồng ý: “Đương nhiên là được rồi!”

Thoáng chốc, Ngô Bình đã được Chu Toàn Phu đưa đến trước một đại điện cổ xưa. Không gian xung quanh đại điện đều vặn vẹo, nếu cơ thể anh

Ngô Bình đẩy cửa điện ra, đập vào mắt anh chính là một thanh trường đao huyền phù yên lặng, nằm giữa không trung. Trông thanh đao nào rất bình thường, chẳng có chút quái lạ nào.

Nhưng Ngô Bình lại có thể cảm nhận được, khí tức Cấm Kỵ bên trong nói

Anh âm thầm giật mình, vội vàng phi thân đến trường đao hơi nghiêng người cầm lấy chuôi đao. Ngay lập tức Thập Nhị Trọng Cấm rung lên, Cấm Kỵ lực cũng điên đại sôi lên ào ào bên trong cơ thể.

Trường đao lập tức sáng rực lên, một lưỡng năng lượng Cấm Kỵ lực nồng động ào ạt như bồi bổ chảy vào cơ thể của Ngô Bình. Hai loại Cấm Kỵ. lực, như đang được nối liền với nhau và đạt thành một khế ước.

Sau một khắc, bàn tay của Ngô Bình tê dại, một giọt máu rót vào chuôi đau. Tiếp theo đó trong đầu của anh lại vang lên một giọng nói: “Thập Đồ bái kiến chủ nhân”.

Ngô Bình hỏi: “Ngươi là khí linh của đao này sao?”

“Đúng thế, thưa chủ nhân”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Không phải khí linh lúc trước là lão tổ tông Chu gia à?"

Khí linh: “Hiện giờ ta là khí linh, năm đó người đó cũng là ta nhưng giờ không còn nữa rồi”.

Ngô Bình: “Ngươi có tên không?”

“Năm đó, ta tên Chu Thiên Tử. Hiện giờ, ta tên là Thập Đồ”. Giọng nói của Thập Đồ kể về quá khứ rất thờ ơ và lạnh nhạt.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.