Chương trước
Chương sau
Trong Đạo Thai Bạo Viên, một nguồn sức mạnh huyền diệu tràn ngập cơ thể của Ngô Bình. Tuy anh không thể phát huy được tất cả uy lực của nó, nhưng đủ đối phó với người bình thường.

Trang Thái Hư nhìn Oanh Thiên Bổng mà Ngô Bình đang cầm, đầu tiên hơi ngẩng ra sau đó gương mặt lộ vẻ sợ hãi hỏi: “Ngươi lấy thứ đó từ chỗ nào vậy?”

Ngô Bình quơ quơ cây gậy, cười hỏi: “Ngươi nhận ra nó à?”

Trang Thái Hư nhìn chăm chú vào cây gậy, gằn từng chữ: “Nếu như ta không nhìn nhầm, thì nó chắc là binh khí của Viên Hoàng Chiến Không, Oanh Thiên Bổng!”

“Nói đúng rồi, ăn một gậy của ta đi!". Ngô Bình đánh gậy đến. Ảnh động của gậy bay ra, lập tức trói định Trang Thái Hư, cơ thể của tên đó cứng còng không thể động đậy được! Mà hình của gậy vừa đánh vào đầu của hắn ta xuyên qua, nếu đánh thật thì Trang Thái Hư thật sự bị đánh đến mức thịt nát xương tan rồi!

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn ta niệm chú ngôn. Cơ thể của hẳn ta đột ngột biến mất, chỉ để lại một con cá lớn làm bằng giấy và một người thay thế hẳn ta làm bằng giấy.

"“Rầm!”

Giấy hình cá và người kia đã biến thành khói, Tranh Thái Hư và con cá kia cũng đã chạy xa một. ngàn dặm!

“Muốn trốn à?”

Ngô Bình hừ lạnh, lấy Thiên Đế Pháp Bảo và Thất Chú Diệt Hồn Đăng ra. Đèn vừa xuất hiện, anh đã vươn tay nắm vào không trung bắt được khí tức của Trang Thái Hư sau đó niệm chú ngôn.

Ngay lập tức, Diệt Hồn Đăng bốc cháy, trong ánh đèn xuất hiện hình đáng của Trang Thái Hư. Khuôn mặt hẳn ta đang vặn vẹo rất đau đớn.

Trang Thái Hư thật sự rất đau đớn, hẳn ta phun ra mấy ngụm màu đen với gương mặt sợ hãi, lập tức ấn tay xuống lưng cá. Ngay lập tức một lực nguyền rủa truyền vào con cá, con cá khổng lồ kia cũng để lộ vẻ đau đớn, sau đó hai mắt con cá tối lại, vảy cũng bóc ra, rồi hóa thành tro bụi.

Trang Thái Hư la lên: "Lý Huyền Bình. Lý huynh xin nghe ta nói!” 

Ngô Bình mảng một câu: “Nhị Dũng! Nhanh chóng đuổi giết tên đó, không có mệnh lệnh của ta không được ngừng lại!" Anh vừa dứt lời, lập tức giao khí tức của Trang Thái Hư giao cho Nhị Dũng.

Nhị Dũng đã đạt cấp Hỗn Độn Tam Cảnh rồi, với lại trên cơ thể hắn ta còn có ba loại lực Ấn Ký. Cho nên, anh bảo hẳn ta đuổi giết Trang Thái Hư, là chuyện rất thích hợp.

Sau khi Anh đưa Bạch Hồ Tiên Kiếm cho Nhị Dũng, hai người lập tức nhận nhận lệnh. Ngay sau đó, Nhị Dũng xuất hiện bên cạnh Trang Thái Hư, vung kiếm chém xuống.

Nhị Dũng là nô bộc của Ngô Bình, chiến lực cũng mạnh khủng khiếp. Một nhát chém vừa xuống, Trang Thái Hư không thể nào tránh nổi, chỉ có thể dùng Hỗn Độn Tiên Kiếm của mình đỡ đòn.

“Choang!”

Một tiếng giòn tan vang lên, Tiên Kiếm của hẳn ta bị cắt thành hai nửa. Hắn ta bị đánh bay ra xa, gương mặt cũng lập tức trắng bệch xoay đầu muốn bỏ chạy. Nhị Dũng lập tức nghe lệnh bắt đầu đuổi giết, hai người cứ thế một trước một sau biến mất trong không trung. 

Ngô Bình tức giận đen mặt, lẩm bẩm: “Thiên Gia cố ý gây chuyện liên tục, xem ra mình phải nhanh chóng phản kích mới được!"

Sau đó, anh vào Thiên Nguyên, dùng nửa ngày đã luyện ra Thiên Cổ Đan, hiệu quả của lò đan lần nữa cũng không thua gì mấy viên lần trước. Nhưng việc luyện đan tiêu hao rất nhiều dược liệu cực kỳ quá hiếm, nên hiện giờ dược liệu trong tay anh cũng còn rất ít không thể luyện chế thêm nữa.

Hà Tử Trần uống Thiên Cổ Đan, tu vi cũng đạt đến sau Thất Biến Hậu Kỳ, anh lập tức rời khỏi Thiên Nguyên đi đến nơi ở của Thiên Gia!

Căn cứ của Thiên Gia ở gần với Kỳ Thiên Hải, mà Kỳ Thiên Hải là một nơi rộng lớn và bát ngát. Ban đầu, nó ở trong Hỗn Độn Giới, nhưng bây giờ Hỗn Độn Giới cũng chỉ là một phần của Thiên Giới thôi

Phía Đông của Kỳ Thiên Hải có một tòa thành lớn rất phồn hoa, nó tên là Đông Hoa Thành. Ngô Bình đứng xa xa đã thấy tòa thành này có quy mô rất khống lồ, Đông Thành cũng rất phồn hoa. Anh tò mò hạ xuống đất, muốn mua sầm một ít hàng hóa ở nơi này.

Đông Hoa Thành không cấm người ngoài vào, nên anh có thể hạ xuống đất và đi dạo trên đường phố, chỉ là phải thay đổi khí tức và gương mặt của mình. Anh biến thành một tên hán tử da màu đen, râu ria ôm xoàm. Anh vừa hạ xuống đất, đã nghe có tiếng chửi bậy vang trên bầu trời, vừa ngẩng đầu lên đã thấy có một người cưỡi cá lớn chạy trốn, còn phía sau là mộ hán tử mắt to, mày rậm đuổi giết hẳn ta. Không biết hai người này đã đuổi nhau bao lâu, người phía trước đã hết kiên nhẫn chửi.

“Đầu óc của ngươi bị chạm à? Đuổi giết ta mấy ngày rồi, ngươi vẫn chưa cảm thấy đủ sao?”

Người đẳng trước đương nhiên là Trang Thái Hư, người đuổi giết hẳn ta là Nhị Dũng. Nhị Dũng rất nghiêm túc nói: “Chủ nhân..

“Có lệnh, bảo ta giết ngươi, ngươi trốn đâu cho thoát. Ngoan ngoãn mà dừng lại, chịu chết đi”

Nhị Dũng thấy Ngô Bình, lập tức gật đầu với anh, rồi không dừng lại mà tiếp tục đuổi giết hắn ta.

“Thực hiện mệnh lệnh cũng khá đấy chứ”. Ngô Bình rất hài lòng tính cách nghiêm túc khi nhận lệnh của Nhị Dũng.

Anh vừa đi một đoạn đã tìm thấy một quán rượu, lập tức gọi chút đồ ăn, định bụng nếm thử món ngon của nơi này. 

Anh vừa ngồi xuống, hai tu sĩ đã bước đến. Việc kinh doanh của quán rượu này rất tốt, không có chỗ nào để ngồi nữa nên hai người họ ôm quyền với Ngô Bình hỏi: “Chào đạo hữu, có thể cùng nhau chia sẻ một cái bàn không?”

Ngô Bình kéo đĩa đến bên cạnh rồi gật đầu nói: "Được."

Hai người gọi vài món ăn, một bầu rượu còn mời Ngô Bình cùng dùng.

Ngô Bình lập tức cũng chia sẻ đồ ăn với hai người này, rồi tự nhân mình tên Lý Nhàn là người võ tu, đến Đông Hoa Thành mua một ít dược liệu.

Hai người đối diện, một người họ Chu, một người họ Hoàng. Họ đến Đông Hoa Thành để tham gia Đông Hoa Đan Hội, Đông Hoa Đan Hội này được Thiên Gia tổ chức, vậy nên các luyện đan sư của các Đại tiên Giới đến đây đều hy vọng có thể trưng bày đan dược của bản thân.

Đông Hoa Đan không chỉ là một hội chợ mua bán, mà còn bình chọn ra các đan dược xuất sắc nhất ở mỗi giai đoạn. Ví dụ như những loại đan dược sáng tạo nhất, ngay cả những đan sư trẻ tuổi cũng có thể chọn ra một đan sư mới giỏi nhất. 

Những người đó đều là đan sư có biểu hiện tốt, còn có thể trở thành đan sư khách mới hợp tác làm ăn với Thiên Gia, giúp luyện đan dược cho Thiên Gia. Thiên Gia vừa có tài nguyên lớn, quyền thế cũng to, nên sẽ cung cấp rất nhiều tài nguyên tốt nhất cho nhóm đan sư đó, ví dụ như dược liệu, các loại phương thức luyện đan.

Ngô Bình đang âm thầm muốn điều tra về Thiên Gia, nên vừa nghe thấy thế lập tức nổi hứng. Bản thân anh có thể nhân cơ hội này, đánh vào trong Thiên Gia.

Sau khi ăn cơm xong, anh lập tức nghỉ ngơi ở một khách điếm, rồi suốt đêm luyện chế ra vào viên đan dược để trưng bày trong Đông Hoa Đan Hội.

Tới ngày hôm sau, vừa sáng sớm anh đã đến Đông Hoa Đan Hội. Đông Hoa Đan Hội được xây dựng ở trên một ngọn núi, trên núi có rất nhiều viện lớn, cái nào càng cao thì càng xa hoa quý khí phách. Sau khi anh nghe ngóng được mới biết, những cái viện này đều phải thuê, với lại cái nào càng ao thì giá càng đắt. Vả lại, không phải có tiền là có thể thuê được, chỉ có luyện đan sư có phẩm cấp đủ cao mới có thể thuê được cái viện trên núi.

Ví dụ như từ trên tính xuống, cân thứ ba có rất nhiều luyện đan sư luyện chế ra đan dược cấp mười hai mới ở được, với lại đan dược cần phải là trung phẩm trở lên.

Còn viện thứ hai, luyện đan sư cần luyện chế ra đan dược cấp mười lăm. Thậm chí, có rất nhiều người luyện chế ra hàng loạt đan dược cấp mười tám mới được vào.

Sau khi anh thăm dò xong, cũng biết viện hàng đầu tiên trống, hàng thứ hai cũng trống. Vậy nên, anh lập tức chọn hàng thứ hai.

Hàng thứ hai chỉ có năm viện, hiện tại đã có ba sạp hàng chỉ còn lại hai. Ngô Bình nhìn thấy thích một viện trong đó, lập tức đẩy cửa bước vào.

Trong cánh cửa có hai tu sĩ mặc đồ màu xanh, họ thấy Ngô Bình vào đã ôm quyền nói: "Xin hỏi đan sư có thể luyện ra đan dược cấp mười lãm à?”

Ngô Bình lấy ra Nghịch Thiên Cải Mệnh Đan do bản thân luyện ra, hiệu quả của đan dược này cực tốt. Thậm chí, hiệu quả của nó vượt qua đan dược cấp. mười lắm".


Ngô Bình nói: “Tên nó là Nghịch Mệnh Đan, tác dụng tăng lên tư chất cực lớn, giúp tư chất của một người bình thường thành thiên tài. Đương nhiên, tư chất người khác nhau nên sau khi dùng hiệu quả cũng khác nhau.Nếu tư chất của người đó cao, thì uống đan này vào lập tức có thể thành thiên tài”.

Đan sư đồ trắng âm thầm rung động, hỏi: “Ta thấy đan này như là đan dược cực phẩm phải không?”

Ngô Bình còn giữ Nghiên Thiên Cải Mệnh Đan tuyệt phẩm, nhưng anh không lấy ra chỉ lấy ra đan dược cực phẩm thôi.

“Đúng vậy, là cực phẩm”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.