Chương trước
Chương sau
Ngô Bình sờ sờ cằm: "Theo như lời người nói, có tu sĩ sống mấy trăm năm. Bọn họ có thể sống được đến bây giờ, ít nhất cũng đã cắn nuốt mấy vạn sinh linh? Cắn nuốt mấy vạn sinh linh vậy thí điểm khen thưởng hẳn là đã đủ 300 nghìn từ lâu?”

A Bạch: “Mỗi một lần Con đường Chúa tể mở ra, điểm thưởng trong tay của bọn họ sẽ bị xóa bỏ.”.

Ngô Bình thở dài: "Không ra được cửa thì ra ngoài, cứ như vậy mấy trăm năm, có thú vị không?”

A Bạch: “Thật ra bọn họ chỉ cần có thể sống được đủ lâu, thì cơ hội thông quan của bọn họ vẫn rất lớn”.

Tiếp theo, Ngô Bình lập tức dẫn theo mấy trăm tu sĩ, bắt đầu săn giết dị tộc.

Nơi này là nơi tuyệt vọng, nếu không muốn chết thì nhất định phải săn giết đối thủ, hoặc là từ bỏ, chỉ là không có ai đồng ý từ bỏ, người nào cũng muốn thông quan. Thậm chí, nếu có thể, bọn họ còn muốn vào top một trăm người có điểm thưởng, như thế là có thể lấy được giải thưởng.

Có sự gia nhập của Ngô Bình, khiến cho cao thủ của Nhân tộc nhanh chóng tăng lên nhiều, từ bốn năm chục người gia tăng lên mấy trăm người. Mà dị tộc chết ở trong tay của anh cũng càng lúc càng nhiều, một nghìn, 10 nghìn, 30 nghìn!

Người nhiều, thế lực của Ngô Bình cũng lớn, trong thời gian năm ngày ngắn ngủi, Nhân tộc cũng đã quét ngang qua nơi tuyệt vọng, một lượng lớn dị tộc bị chém giết, điểm khen thưởng của Ngô Bình cũng theo đó mà đạt đến 50 triệu, đạt mức cao nhất trong lịch sử.

Lúc này đây, số lượng sinh linh cuối cùng cũng đã giảm đến dưới 10 nghìn, cửa thứ ba kết thức.

Bởi vì sự xuất hiện của Ngô Bình, mà lúc này đây, có hơn một nghìn nhân tộc đi qua quan.

"A Bạch, phần thưởng là cái gì thế?"

“Đây là lăn đầu tiên đạt được một linh dược năm trăm trăm, năm vào viên đan này có thể có được tư chất trầm năm của Nhân tộc. Đạt lần đầu tiên trong lịch sử, có được một viên Thiên Cổ đan, ăn vào viên đan này, có thể có được tư chất của Nhân tộc ở nghìn năm”.

Hai mắt của Ngô Bình sáng lên, anh rất muốn nghiên cứu hai loại đan dược này một chút, nhìn thử xem bản thân có thể luyện chế được hay không. 

Nhận lấy đan dược, anh đi đến ải thứ tư.

Ải thứ tư, Ngô Bình một thân một mình ở trong một cánh đồng hoang vu. Lúc này, cơ thể của anh cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn, loại áp lực này cùng với thực lực của anh có quan hệ trực tiếp với nhau, thực lực của anh lớn mạnh, cho nên cũng phải chịu áp lực lớn hơn.

"A Bạch, sao lại thế này?”. Anh nhíu mày hỏi.

A Bạch: “Ải thứ tư có ba mươi hai loại hình lực, tồn tại dưới dạng bùa chú. Chỉ căn có thể gom đú mười loại hình phù đổ lên, là có thể qua quan. Mỗi độ khó của một loại hình lực cũng tăng lên gấp đôi, cho nên trong lịch sử cũng chưa có ai đạt được hình chỉ phù cao nhất, nhiều nhất cũng chỉ được hai mươi lăm loại”

Ngô Bình: "Loại hình phù này có ích lợi gì?”

A Bạch: “Ba mươi hai loại hình phù là hình thái huyền diệu nhất của vũ trụ, tìm hiểu càng nhiều thì hình thể càng có thể cường đại. Chỗ tốt bên trong đó, dăm ba câu là không thể nói rõ được”

Ngô Bình: “Vậy thì khen thưởng cái gì?”

“Nếu có thể trở thành người đầu tiên trong lịch sử, nhưng thêm vào đó sẽ được thêm bốn loại hình phù càng huyền diệu hơn”.

Ngô Bình: “Vậy là có bốn mươi loại hình phù. Nếu như ta có được toàn bộ hình phù, thì sẽ có biến hóa gì?

A Bạch: “Như vậy thì hình thể của ngươi sẽ thăng đến "Vô Thượng Thể Chất, mỗi một thế bào bên trong sẽ sinh ra biến hóa sâu sắc, thế chất như thế đến cả Thánh Hoàng và Cổ Thần đều phải hâm mộ. Hơn nữa, ngươi còn có thể nhìn thấy được tất cả sự sơ hở của những vật hữu hình, bù đắp mọi thiếu sót cho nó"

Hai mắt của Ngô Bình sáng lên: “Lợi hại!”

Đúng lúc này, anh nhìn thấy một con chuột cực lớn chui ra từ trong đất, con chuột này còn to hơn anh gấp mấy lần, há miệng muốn căn.

Ngô Bình hoảng sợ, vung kiếm muốn chém.

Nào biết được Bạch Hổ tiên kiếm trảm ở trên người của chuột lớn, cơ thể của con chuột lớn vậy mà giống như cao su, hấp thụ sức mạnh của một kiếm, rồi sau đó đánh bật Bạch Hổ tiên kiếm ra

Anh giật mình kêu lên: “Là cơ thể có tính dai!”

A Bạch: “Đây là hình nhận, trong cơ thể nó có hình phù tương ứng!” 

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng: “Đồ có dai cỡ nào, chỉ cần có tốc độ đủ nhanh cũng không chống được!”

Vì thế, anh đổi chém thành đâm, hơn nữa còn khởi động trận pháp trên thắt lưng, tốc độ lập tức tăng lên mười mấy lần.

“Phụt!”

Trường kiếm đâm xuyên qua đầu con chuột khổng lồ, giết chết nó ngay tại chỗ. Sau đó, Ngô Bình mổ đầu nó ra, tìm được một kim sắc phù văn từ trong đó. Cái phù văn này vừa lấy ta, đã dung nhập vào cơ thể của anh, sau đó một thành hai, hai thành bốn, cho đến lúc hóa thành nghìn tý, tiến vào bên trong từng tế bào của Ngô Bình.

Cứ như vậy, Ngô Bình bắt đầu một hành trình chém giết, luôn luôn có nhiều loại cự thú khác biệt nhào đến chỗ anh, cứ giết một con là anh có thể có được một loại phù văn.

Chèm hai mươi con cự thú, trong cơ thế của Ngô Bình đã có hai mươi loại phù văn, số phù văn này khiến cho hình thể của anh thay đổi rất lớn, mỗi một lời nói, mỗi một động tác, ngồi nắm đi chạy, thậm chí là một động tác lơ đăng cũng có huyền ảo ý cảnh, đây là hình chỉ lực. Hình chỉ lực có thể từ không thành cóm chỉ cần hình thể biến hóa đến một mức độ nhất định, là có thể đạt được hai mươi loại hình lực thêm vào!

Thế nhưng, từ cự thú thứ hai mươi mốt, cự thú đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, Ngô Bình phải dùng chút thủ đoạn mới có thể giết chết nó.

Đến con cự thú thứ hai mươi bảy, anh đã có hơi cố hết sức cũng không thể nào thi triển được Ngũ Kiếm Trọng Sơn.

Một đường chém giết, đến hung thú thứ hai mươi ba là một con cự xà tam đầu, một cái đầu rân phun lửa, một cái tiết ra nọc độc, một cái cuối cùng phun ra tia chớp.

Vừa lên tới, Ngô Bình đã bị tia chớp đánh trúng, toàn thân tê dại, sau đó đã bị phun nọc độc.

Cũng may trước đó anh đã mặc thiên giáp vào, thiên giáp này có thể phòng ngự trước công kích của Bán Bộ Thánh Hoàng, ngăn nọc độc lại.

Ngô Bình giận tím mặt, thi triển tuyệt thế nhất kiếm, Cửu Trọng Kiếm Sơn, ngay cả đôi mắt cấm thần cũng mở ra. Cả người của cự xà ba đầu run lên, sau đó một đường kiếm quang trảm nó thành mấy chục đoạn, phù văn thứ ba mươi hai bay ra, bị Ngô Bình hấp thu.

Có được ba mươi hai loại hình lực, cả người Ngô Bình vô cùng thoải mái, thân mình của anh bỗng nhiên nhoáng lên, hóa thành một con kim long, cao nghìn trượng, phát ra tiếng rồng ngâm kinh thiên.

Lúc này, anh cảm giác trong đó có một loại chỉ lực được phát huy đến cực hạn, cả người của anh tràn ngập sức mạnh của rồng. Hơn nữa, con rồng này cũng không phải rồng bình thường, mà là hoàng giả của sinh vật Hỗn Độn!

Ngô Bình bừng tỉnh, nói: "Hóa ra có ba mươi hai lực, là tượng trưng cho ba mươi hai biến hóa!

A Bạch: “Chúc mừng đã học thành ba mươi hai loại bùa chú, trở thành người đầu tiên đạt được hình phù nhiều nhất trong lịch sử, có được bốn hình phù khen thưởng”.


A Bạch: "Cũng không tồi, hấp thu được mười lãm loại, cách một khoảng rất lớn với người đứng đầu trong lịch sử , không có khả năng hình thành Vô Thượng Thể Chất.

Ngô Bình gật đầu: "Đến giờ rồi sao?”

"Vốn đĩ có hạn chế thời gian, nhưng công tử có được vô thượng thể chất, nên ải thứ tư tự động kết thúc. Ở quan này, đạt được một hình phù được 1 triệu điểm khen thưởng, nếu như đạt đến Vô Thượng Thể Chất có thể đạt được gấp đôi điểm khen thưởng, vì thế công tử tổng cộng đạt được 720 nghìn điểm khen thưởng!” 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.