Chương trước
Chương sau
Ngô Bình nhíu mày nói: “Chúng ta đi xem đã”.

Lúc này bên ngoài thành biên giới của Thần Châu có hơn mười vạn dân chúng xen lẫn các chiến sĩ tộc Hai mặt. Lúc nguy hiểm, bọn chúng nấp trong nhóm dân, liên tục tấn công lên các tướng quân đầu tường.

Quân coi giữ sợ ném chuột vỡ bình, không dám đánh, đa phần đều bị chúng ép đến chết.

Lúc này, Ngô Bình với Nguyệt Thanh Ảnh đã hạ xuống đầu thành. Họ nhìn thoáng qua, Ngô Bình bật cười mỉa. Bất ngờ anh nhảy xuống rồi dịch chuyển tức thời đến trước mặt một tên chiến sĩ tộc Hai mặt, đâm mạnh kiếm đến.

Ngay sau đó, anh liên tục dịch chuyển tức thời. Chỉ thoáng chốc mười giây, anh đã dịch chuyển mấy ngàn lần, xuất hiện trước mấy ngàn tên tộc Hai mặt rồi đâm chết.

Đám tộc Hai mặt này sợ hãi, hành động của Ngô Bình quá nhanh, vừa xuất hiện trước mặt bọn chúng đã đâm thắng kiếm vào cổ rồi.

“Phập phập phập!”

Thoáng chốc, mấy ngàn tộc Hai mặt bị ám sát, mấy ngàn Ngô Bình cũng lập tức biến mất. Năng lực này là năng lực phục chế trong ấn ký màu tím mà anh đạt được, trong thời gian ngắn anh đã thử phục chế ra mấy ngàn thân ảnh như mình và đồng thời ám sát bọn chúng. Hành động lăn này cũng tạo thành một bóng ma ám ảnh với đám tộc Hai mặt này!

Mấy chục nghìn tộc Hai mặt còn lại lập tức bay vút lên không trung, chạy trốn khỏi hiện trường.

Nguyệt Thanh Ảnh lệnh quân mở cửa thành, nhận mấy trăm nghìn dân chúng vào thành và sắp xếp chỗ ở cho họ. Quân canh giữ trên thành nhìn cảnh trước mặt cũng sợ đến ngây người, làm cách nào mà thoát chốc đã hóa ra mấy ngàn thật thể như thế được chứ?

Nguyệt Thanh Ảnh cũng sợ hãi, Ngô Bình kể về mấy chuyện này với thái độ rất bình thường. Cô nghĩ đến việc từng nghe anh kể đã lấy mấy ấn ký từ việc luyện hóa Vô Kim, vả lại còn có Bệ đá nên vội hỏi: “Anh Bình này, bệ đá sinh ra trong Vô Kim nhỉ. Em nghĩ chắc chắn trong nó chứa thứ gì đó rất đặc biệt và siêu phàm”.

Ngô Bình cười nói: “Anh vẫn chưa rảnh để xem, bây giờ nhìn thứ bên trong chứa cái gì”.

Hai người quay về biệt viện mà Nguyệt Thanh Ảnh đang ở, Ngô Bình lấy Bệ đá ra rồi chém kiếm xuống. Kiếm này có ba loại ký hiệu trên bề mặt, vô cùng sắc bén,

“Răng rắc!"

Bệ đá vỡ thành một lỗ hổng, Ngô Bình thọc kiếm vào tách ra. Bệ đá bể nát để lộ ra một viên châu to tướng, sáng loáng ngâm trong mỡ bùn, còn tản ra mùi thơm lạ lùng.

Ngô Bình vết một chút mỡ bùn nếm thử, không có vị nhưng lại chứa mấy trăm loại dược lực huyền diệu. Ánh mắt của anh vui mừng sáng lên, vội vàng cất kỹ mấy cái mỡ bùn này để rảnh rồi thì lôi ra nguyên cứu.

Cuối cùng anh cầm hạt châu kia lên, trên mặt hạt châu có ba ấn ký, thứ tự là màu tím, lam, vàng giống như đúc ấn ký mà Ngô Bình đã hấp thụ trước đó.

“Cái gì đây?”. Anh thấy quái lạ hỏi

Nhưng vào lúc này, ngón tay của anh đột nhiên đau đớn cảm giác hạt châu này đã đâm rách một ngón tay. Máu của anh thấm vào hạt châu, sau vài giây trong đầu của anh xuất hiện một giọng nói: “Chào chủ nhân!"

"Vụt” 

Hạt châu bay lên lên giữa không trung rồi phồng ra, biến thành một võ sĩ cao ba thước, dáng vẻ của người này giống hệt với người bình thường. Người này có mày rậm, mắt to, mặc quần đỏ, choàng áo ngắn màu lam, tóc buộc thành khúc xương, giữa mày có ba loại ấn ký tạo thành hoa văn.

Ngô Bình với Nguyệt Thanh Ảnh đều ngây ngốc, anh đánh giá người cao to kia rồi hỏi: “Ngươi là cái gì đấy?"

Người cao to nói: "Chào chủ nhân, ta là nô bộc của ngày tên Nhị Dũng”

Ngô Bình vui vẻ hỏi: “Nhị Dũng à? Vì sao ngươi không gọi là Đại Dũng?”

Nhị Dũng: “Bởi vì tu sĩ chế tạo ra ta đã tên là Đại Dũng rồi”.

Ngô Bình thấy thú vị hỏi tiếp: “Được rồi Nhị Dũng, ta cảm thấy ngươi không giống sinh linh, chẳng lẽ ngươi là con rối à?”

Nhị Dũng: “Thưa chủ nhân, ta được tạo nên từ máu thịt của cường giả Hỗn Độn và máu của cường giả Nhân tộc nên thực lực của ta có thể nói ngang ngửa với Hỗn Độn Tam Cảnh”.

Ngô Bình bất ngờ trợn tròn mắt hỏi: "Người là cường giả Hỗn Độn Tam Cảnh à? Ghê”.

Nhị Dũng: “Tạ ơn chủ nhân đã khen, nhưng dù nô tài có gặp cường giả Hỗn Độn Tứ Cảnh vẫn có sức đánh một trận”

Ngô Bình gật gù nói: “Từ nay về sau, Nhị Dũng đi theo bên em đi”. Anh vừa nói vừa chỉ vào Nguyệt Thanh Ảnh.

Nguyệt Thanh Ảnh vội vàng từ chối: "Hay là để Nhị Dũng đi theo anh Bình đi, như vậy sẽ an toàn hơn".

Ngô Bình cười nói: "Với thủ đoạn và thực lực hiện giờ của anh không kém gì với Nhị Dũng rồi, cứ để hắn ta theo em. Từ nay dù là Thiên Nguyên hay là Tiên Kiếm Môn gặp chuyện, em có thể dẫn Nhị Dũng theo giúp đỡ”

Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Vâng”.

Hai người nói chuyện một lát, Nguyệt Thanh Ảnh. gọi người nấu chút đồ ăn uống mấy chén với Ngô Bình.

Sau khi hai người uống được mấy ly, Nguyệt Thanh Ảnh thì thăm: “Chừng nào anh Bình cưới em đây?"

Ngô Bình mỉm cười nói: “Dài dòng không bằng làm ngay, ngày mai đi. Hôm nay em cứ chuẩn bị trước, mai anh đến rước dâu!"

Nguyệt Thanh Ảnh nhìn anh dịu dàng nói: “Thuần Như với Tử Trần sao? Bọn em đã nói muốn cùng nhau lên kiệu hoa, gả cho anh cùng một lượt".

Ngô Bình gãi đầu: “Vậy rước họ cùng lúc"

Dứt lời, anh hôn Nguyệt Thanh Ảnh rồi biến mất,

Nguyệt Thanh Ảnh lắc đầu, tính tình của chồng của mình quá vội vàng. Nhưng cô vẫn nói tin tốt này cho Lý Thuần Như và Hà Tử Trần.

Ngô Bình đến Nguyệt Thủy Sơn. Thân phận của anh bây giờ đã khác xưa, trước kia dù anh có viện chủ của Đan Đạo Viện cũng chỉ là người giữ một phòng ở bên ngoài, bây giờ lại khác. Anh là đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn, nên có thể địa vị cũng ngang ngửa vi Giang Tổ, Đan Đạo Viện cũng có thể ngang hàng với tứ tông nhị viện khác rồi.

Sau khi Thiên Giới mở ra lần nữa, xung quanh núi Nguyên Thuỷ lập tức ầm ï. Gần đây có rất nhiều kiến trúc xây dựng lên rầm rộ, vẫn còn đang trong quá trình xây dựng thêm.

Lấy núi Nguyên Thuỷ làm trung tâm, ba nghìn dặm thuộc vẽ bên ngoài, còn từ ba nghìn dặm đến hai nghìn dặm, hai nghìn dặm đến một nghìn dặm đều một người sở hữu. Mà một nghìn dặm chính là cơ sở của núi Nguyên Thuỷ, tên Khu trung tâm.

Một vài tông môn Nhất Phẩm mạnh mẽ, thậm chí còn có vài đại giáo không đánh lại Dị tộc tấn công nên đã đến ở lại gần núi Nguyên Thuỷ. Nhưng đa số đều sống ở ngoài, còn sống bên trong khu vực chỉ chiếm một phần năm địa bàn, có chừng không đến một phần mười tu sĩ ở trong vòng tu luyện. Còn về phần Khu trung tâm, ngoại trừ người ở ngoài núi Nguyên Thuỷ, cũng chỉ có một bộ phận cực nhỏ tu sĩ từ ngoài có thể bước vào nhưng phải trả số tiền đắt đỏ mới được vào.

Hiện tại, núi Nguyên Thuỷ cũng đã không còn việc phân biệt thượng phủ và hạ phủ, nên Ngô Bình làm đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn cũng có thể chia một phần quyền lợi.

Anh vừa mới đến, Giang Sơ Nhan đã chạy đến gặp và nói núi Nguyên Thuỷ như một cái bánh ngọt cắt ra. Lấy núi Nguyên Thuỷ làm trung tâm tính ra đến vòng cuối cùng bên ngoài, có ba đường ranh giới, chia lãnh thổ núi Nguyên Thuỷ thành mười bốn phần. Ngô Bình với cấp dưới Đan Đạo Viện của anh đã có một phần tư, diện tích sở hữu là một phẩy ba triệu kilomet vuông. 

Trong khu vực mảnh đất hình quạt này, tất cả lãi suất từ thuế, tài liệu đều do Đan Đạo Viện sở hữu, mà Ngô Bình có thể toàn quyền dùng số lợi nhuận đó.


Giang Sơ Nhan biết tình hình của Ngô Bình, nên mỉm cười hỏi: “Em không sao cả, chỉ là ba vị kia có đồng ý không?”

Ngô Bình: "Họ không phản đối đâu. Nhưng anh còn muốn quay về nhà một chuyến để mời cha mẹ và ông bà của mình đến đây. Chúng ta kết hôn, nên có người lớn chứng kiến. Còn nữa, anh còn muốn mời chị Tử Thanh và vài vị sư tôn đến”.

Giang Sơ Nhan gật đầu: “Chuyện trang trí phòng tân hôn cứ giao cho em. Chắc sẽ tổ chức trên địa bàn Đan Đạo Viện, nơi đó có một dãy nhà, hình như có hơn một trăm phòng, mà hoa viên cũng rất lớn. Em dẫn người dọn dẹp, có thể làm nơi tân hôn rồi.”

Ngô Bình bật cười: “Được rồi, vất vả cho Sơ Nhan rồi. Bây giờ anh quay về nhà, nói cho người nhà biết chuyên rước dâu”, 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.