Nếu Ngô Bình vừa đến hỏi họ, anh chắc chắn họ sẽ không chịu nói thậm chí còn lơ bản thân. Nhưng lúc này, bốn người cảm thấy nên trả lời đúng sự thật sẽ có cái kết tốt hơn.
Tu sĩ giống người rừng của Nhân tộc kia cười nói: “Trước có một bảo bối, nó mở ra ở trên đường Chúa Tể, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai lấy được nó. Bốn người bọn ta không biết lượng sức mình, muốn hợp tác để thử vào đó lấy xem”.
Ngô Bình vừa nghe đã thấy hứng thú, hỏi ngay: “Món bảo bối kia là gì, con đường Chúa tể đã mở nhiều năm, thế mà vẫn giữ đến bây giờ sao?”
Tu sĩ người rừng nói: "Vị công tử này nên xưng hô thế nào đây? Tiểu đệ tên Ngưu Mân”.
Ngô Bình: “Lý Huyền Bình”.
Gương mặt của tên Thần tộc kia vừa nghe Lý Huyền Bình đã mỉm cười nói: “Ta nghe đồn có người đã nhẹ nhàng đánh bại Lăng Vân Đại Thần, người đó là các hạ phải không?”
Ngô Bình cười nói: “Thì ra ngươi biết ta. Lăng Vân sao rồi? Sau khi, hắn ta về nhà có khóc không?”
Tên Thần tộc kia lập tức đen mặt, gẫn giọng nói: “Lý công tử chú ý lời nói của ngươi! Đại Thần không thể khinh nhục được đâu!”
Ngô Bình cười ha hả, nói: “Đánh thì ta cũng đánh rồi, ngươi còn nói ta nói cái gì không thể khinh nhục Đại Thần chứ?”
Gương mặt của tên Thần tộc kia phồng lên đỏ bừng, nghẹn nửa ngày cũng không thốt ra nổi một chữ.
Ngưu Mân vội vàng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658517/chuong-6663.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.