Chương trước
Chương sau
Vì vậy anh thúc giục sức mạnh Vô Thượng Đạo trong cơ thể, đón nguồn lực lượng này. Hai nguồn lực lượng tiếp xúc với nhau, khoảng cách động lực tập tức tan rã và biến mất. Sau đó, Vô Thượng Đạo lực tiếp tục chạy vào trong cơ thể Vệ Thanh Dương, mặc dù một ít nhưng lại có thể giải được tác dụng độc trong cơ thể.

Quá trình này chỉ diễn ra mất ba phút, Ngô Bình thả lỏng tay ra, cười nói: “Chắc không sao rồi”.

Vệ Thanh Dương cảm nhận rất rõ, ông ta cảm giác ảnh hưởng của độc trong cơ thể đang dần tiêu tan và nhanh chóc khôi phục lại bình thường như ngựa. Họ vừa mừng vừa sợ nói: “Đa tạ Lý công tử cứu mạng!”

Ngô Bình cười nói: “Chuyện nhỏ, à vị bên cạnh ta chính là thiên kim Hà gia- Hà Tử Trần. Chúng ta đến đây là muốn bàn bạc với Vệ tông chủ hợp tác để đối phó với dị tộc”.

Vệ Thanh Dương vội vàng nói:Nếu công tủ với Hà gia tìm cái gì hữu dụng, cứ mở miệng với ta”.

Vì thế Ngô Bình nói hết kinh nghiệm ở Thần Châu rồi nói: “Vệ tông chủ, tiếp theo đây dị tộc có thể xâm lược Thiên Nguyên. Nếu người Thiên Nguyên không bắt tay với nhau, cũng sẽ bị diệt từng bộ phận. Lúc đó, tất cả mọi người sẽ bị chết và thương vô số, cuối cùng không có nhà để về”.

Vệ Thanh Dương là người thông minh, ông ta gật đầu nói: “Đúng vậy. Ngô công tử nói xem chúng ta phải làm gì?”

Ngô Bình: “Lấy Hà gia làm trung tâm, thành lập đồng minh. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ để lại người giúp đỡ các ngươi chế tạo một đội có sức chiến đấu”.

Vệ Thanh Dương lập tức nói: “Ngũ Âm Tông nguyện phò trợ Lý công tử sai đâu đánh đó như Thiên Lôi!”

Cứ như vậy, Ngô Bình đơn giản có được sự phò trợ của Ngũ Âm Tông. Sau đó, anh lại đến ba tông khác. Có thể nói thân phận đệ tử Nguyên Thủy Đạo Tôn cho. anh ánh hào quang, năm tông còn lại cũng đồng ý hợp tác. Dù sao cũng đã như vậy, họ cũng không muốn bị dị tộc đuổi khỏi Thiên Nguyên.

Ngô Bình thuyết phục xong bảy tông, rồi giao chuyện còn lại cho Hà Chính Hạo làm. Anh lại chuẩn bị vào Thiên Khuyết, khiêu chiến Thiên Khuyết để xếp. hạng cao thủ đứng đầu.

Hà Tử Trần nghe Ngô Bình muốn bước vào Thiên Khuyết, lại vô cùng lo lắng nói: “Lần trước, anh đã chọc giận Thiên gia. Bây giờ anh đến đó, có phải quá nguy hiểm không?”

Ngô Bình cười nói: “Vừa rồi ngươi cũng nói, ta đứng thứ ba trên Đại Tiên Bảng. Nếu ta đã đứng thứ ba thì dứt khoát lấy vị trí đứng đầu luôn. Với lại, ta cũng muốn đến Thiên Khuyết nhìn xem tình hình nơi đó có thay đổi gì không”.

Nói đến đây, anh thúc giục pháp khí, cơ thể cũng dần biến mất ngay tại chỗ.

Anh vừa xuất hiện đã phát hiện bản thân đang ở trong không gian đen kịt, không nghe được âm thanh gì cả. Anh hơi nghỉ ngờ và đăng trước lại xuất hiện một chút ánh đèn. Ánh đèn này dần dần đến gần, thì ra là một người trung niên đang giơ đen lên.

Người trung niên kia lạnh lùng nhìn Ngô Bình nói: Tiên bảng, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi”.

ẻ đứng thứ ba trong Đại

Ngô Bình: “Ngươi là ai?” Người trung niên: “Ta là người Thiên gia, đợi ngươi đã lâu rồi”.

Ngô Bình nhíu mày: “Có nghĩa là chỉ cần ta bước vào Thiên Khuyết thì sẽ bị đưa đến đây à?”

Người trung niên gật đầu: “Đúng vậy, ta đợi ngươi ở đây rồi cho ngươi một bài học!”

Ông ta vừa nói xong, xung quanh lập tức sáng lên. Ông ta đứng ở trên lôi đài màu vàng, đối diện với lôi đài này xuất hiện một tu sĩ. Tu sĩ mặc cả người toàn màu đen, chính giữa đồ đen kia có một chữ màu đỏ “Giết”. Mắt của ông ta rất lạnh, mặt đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ.

Ngô Bình nhướng mày: “Thiên gia chuẩn bị dùng phế vật này giết ta sao?”

“Ngươi nói đây là phế vật hả?”. Người trung niên cười lạnh: “Nhưng đây là cao. thủ Đại Đạo Cảnh tầng tám, kẻ đứng đầu Đại Tiên bảng không chịu nổi một chiêu đấy! Ngươi còn dám nói đối phương là phế vậ

Tu sĩ đồ đen đột ngột bước ra, nổ ra một nguồn sát khí bao trùm cả lôi đài!

Trong sát khí có một chút ánh sáng lạnh mở rộng, thoắt cái nó chôn vùi sát khí. Ngay sau đó, người áo đen kia lập tức biến thành một đám sương máu!

Người trung niên ngây ra, thốt lên: “Không thể nào! Làm sao ngươi có thể?”

Ngô Bình bình tĩnh nhìn người trung niên hỏi: “Làm sao thể tham gia Đại Tiên bảng?”

Thoáng chốc, người trung niên ngập tràn kinh sợ rồi nói: “Ngươi còn muốn tiến vào Đại Tiên bảng à? Hừ! Ngươi đã đến nơi này rồi, dù có năng lực thông thiên cũng không thể nào mở được!”

Dứt lời người trung niên biến mất tại chỗ, mà xung quanh anh xuất hiện một màn khói độc xanh biếc. Chất độc trong này nhanh chóng bay đến chỗ Ngô Bình.

Ngô Bình nheo đôi mắt lại, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn dùng cái nơi vớ vẩn này giữ chân ta ở đây? Ngây thơi”

Dứt lời, trong tay anh xuất hiện một binh khí, nó chính là kiếm do Cực biến thành. Sau đó, anh chém một nhát kiếm sử dụng chiêu mười ba trong Trảm Đạo Thập Tam kiếm. Nhát kiếm vừa chém ra, lập tức có mười ba thanh kiếm bay lơ lửng trên không trung xuất hiện đằng sau lưng anh.

“Răng rắc!”

Một luồng ánh sáng kiếm sắc bén chém về đằng xa lập tức phá vỡ không trung, cắt ra một vết nứt màu đen cực lớn!

Ngô Bình lập tức xông ra ngoài, sau đó hai mắt tỏa sáng vừa xuất hiện trước mắt anh là một tòa cung điện màu đen. Cung điện màu đen bị anh chém thành

hai nửa, sau đó đều vỡ vụn rồi sụp ầm ầm.

Ngô Bình tò mò dò xét khắp nơi, nơi này nồng động khí tức Hỗn Độn chắc là Hỗn Độn giới.

Nhưng vào lúc này, tên Thiên công tử kia dẫn theo vài tên cấp dưới xuất hiện. Hắn ta thấy cung điện bị sụp đổ, lập tức lộ ra cảm xúc đầy bất ngờ.

Ngô Bình vẫy tay với hắn ta: “Ta ở đây”.

Thiên công tử thét lên như gặp phải quỷ: “Sao ngươi ra đây được?”

Phải biết rằng cung điện trấn giết Ngô Bình, có tên là Sâm La Sát điện được cường giả Hỗn Độn tự chế tạo ra, bên trong đó có giấu chín chín tám mươi mốt sát trận, dù là cường giả Hỗn độn cũng sẽ chết bên trong. Nhưng mà, sao anh có thể thoát ra được!

Ngô Bình: “Đến đây”.

Thiên công tử nhìn chăm chú vào Ngô Bình rồi gần từng chữ: “Không ngờ ngươi thể phá vỡ được Sâm Sa Sát điện, ta đã xem thường ngươi quá rồi!”

Ngô Bình bình thản nói: “Ban đầu, ngươi đã lệnh cho người của mình động tay động chân vào Truyền Tống Phù của ta từ sớm rồi.

Vậy nên, khi ta vừa vào Thiên Khuyết đã truyền tống ta đến Sâm Sa Sát điện đầu tiên. Như thế ngươi có thể giết †a, xả giận mấy năm qua. Ta nói đúng chứ?”

Thiên công tử hừ lạnh: “Xem như mạng ngươi lớn! Ngươi có thể chạy thoát khỏi Sâm Sa Sát điện chắc chắn, ngươi có mang theo pháp bảo cực kỳ ghê gớm”.

Ngô Bình gật đầu: “Ngươi đoán đúng rồi, ta có cái này”. Thiên Cực của anh lộ ra, chỉ vào Thiên công tử.

Một luồng thần khí hung dữ hóa thành sấm chớp màu đen tím, đánh vào cơ thể Thiên công tử. Tốc độ của sấm chớp đó quá nhanh khiến Thiên công tử và người bên cạnh hắn ta không trở tay kịp, sấm chớp màu tím cũng đánh trúng vào. Thiên công tử. Hắn ta há to miệng, đến con mắt, lỗ tai, miệng, lỗ mũi đều chảy ra ánh sáng màu tím đen. Sau một giây, cả cơ thể hắn ta lập tức nổ “oành” một tiếng, hóa thành một màn sương máu. Một cơn gió thổi qua, quét sạch tất cả mọi thứ trừ chiếc nhãn trữ vật!

“Ngươi giết Thiên công tử!”.


Ngô Bình lẩm bẩm nói, rồi cầm Trữ Vật Giới chỉ của Thiên công tử chọn một bộ quần áo trừ bên trong. Sau đó, cơ thể anh thay. đổi nhanh chóng, biến thành Thiên công tử.

Anh bay lên không trung, nhìn thoáng qua xung quanh phát hiện, ngoài ngàn dặm có một tòa kiến trúc rất khổng lồ. Anh lập tức đi đến, tòa kiến trúc đó.

Trước tòa kiến trúc này có đống cao thủ Đạo Cảnh tầng tám đang bảo vệ.

Chúng thấy Thiên công tử đến, vội vàng tham kiến: “Công tử!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.