Chương trước
Chương sau
Lúc này đây, khi anh lại cảm thấy được vô thượng đại đạo, thì cảm thấy ở Thiên Giới có một luồng khí tức đại đạo vi diệu hội tụ đi vào trong cơ thể của anh, tiến vào Tháp Thiên Mệnh ở Thánh Mạch. Khí tức đại đạo mờ ảo khó lường vờn quanh Tháp Thiên Mệnh một vòng, sau đó lại tiếp tục lao đến Thánh Mạch, lại tiến vào Thiên Kinh! Sau đó, từ Thiên Kinh đi vào trong từng nhanh một, cuối cùng xuyên qua thiên kinh nhỏ nhất, dung nhập vào trong mỗi tế bào bên trong cơ thể!

Đồng thời, ở Thánh Cổ Đại Lục cũng có một luồng khí chất đối ứng với khí tức đại đạo, cũng hội tụ đi vào trong cơ thể của anh, chẳng qua, nơi nó tiến vào chính là Cửu Liên Đài trong Thánh Mạch. Khí tức đại đạo đó nặng nề như chì, vờn quanh Cửu Liên Đài một lúc, sau đó lại tiếp tục lao đến Thánh Mạch, đi vào Địa Vĩ! Sau khi đến Địa Vĩ, thì đi vào từng nhành, cuối cùng cũng như cái kia, đi qua địa vĩ nhỏ nhất rồi hòa vào trong từng tế bào bên trong cơ thể!

Ngay khi hai loại khí tức đại đạo huyền diệu, một cái thì mờ ảo, một cái thì nặng nề, một cái như chì, một cái lại là thủy ngân, cứ như vậy mà gặp nhau trong tế bào của Ngô Bình.

“Ầm ầm!”

Toàn thân Ngô Bình chân động, giữa hai luồng khí tức sinh ra tia chớp màu đỏ tía, giữa bọn chúng mơ hồ có một lực hút, đồng thời đó cũng có một lực đẩy. Anh không dám để cho bọn chúng tiếp xúc dễ dàng, chỉ dám từ từ thử từng chút.

Anh cẩn thận thu luyện, cẩn thận suy đoán, cực kỳ cẩn thận, anh phải mất gần một ngày mới có thể ngưng tụ hai loại khí tức đại đạo này thành một nửa phù văn. Sau đó, bên trong các tế bào của Ngô Bình, một nửa phù văn này và một nửa phù văn kia dần dần tiếp xúc, càng ngày càng gần, cuối cùng thì va chạm.

“Âm!”. Cả người Ngô Bình giật một cái, giống hệt như người bị điện giật. Hai nửa phù văn hình thành ra mười cái phù văn, phóng xuất ra sức mạnh không thể nào tưởng tượng được, khủng bố đến cực độ! Ảo diệu đến cực điểm! Vô cùng thần kỳ! Không có ngôn ngữ nào có thể hình dung được nó, suy nghĩ cũng không thể nào hiểu được nó, thời không cũng không thể chứa được nó, nó vô hình vô chất, nhưng bây giờ lại được Ngô Bình tạo ra!

Nếu như Ngô Bình không phải là Kim Thân Cửu Chuyển, nếu như anh không đạt đến Cửu Biến, nếu anh không có Hỗn Độn Chi Môn, nếu không có một câu của Y Mị, nếu như anh chưa từng đến Thánh Cổ Đại Lục, nếu như trước đây anh chưa từng có đủ loại kỳ ngộ...

Tất cả những sự kiện trên cho dù một sự kiện nào không được xảy ra, thì anh đều không thể phát hiện ra được bí mật tối thượng này, đến đây tiếp xúc với vô thượng đại đạo!

Ngô Bình hít sâu một hơi, cả người đều đang run rẩy, không biết là vì kích động hay là vì sợ hãi, lại cũng có thể là cả hai cái.

Chắc là anh sợ hãi, dẫu sau anh đã lần lượt hấp thu một luồng khí tức đại đạo từ hai thế giới, vô cùng mong manh. Huống hồ, Ngô Bình lại còn phân tán một lượng năng lượng nhỏ như vậy vào trong năm mươi ngàn tỷ tế bào trong cơ. thể. Nói cách khác, khí tức đại đạo bên trong mỗi tế bào chỉ chiếm được một phần năm mươi nghìn tỷ của luồng khí tức đại đạo!

Nhưng mà chỉ cần mười cái phù văn được ngưng tụ từ khí tức đại đạo nhỏ bé như thế, cũng đã khiến cho Ngô Bình cảm nhận được sức mạnh khủng bố. Nếu như mỗi tế bào đều ngưng tụ thành phù văn đại đạo thì sao? Vậy thì sế có sức mạnh đáng sợ đến cỡ nào? Nếu anh hấp thu khoảng một phần vạn hay một phần trăm triệu luồng khí tức cổ đại đạo kia thì thế nào? Vậy thì đó sẽ là sức. mạnh to lớn kinh thiên động địa cỡ nào?

Ngô Bình không dám nghĩ, trong lòng của anh dâng lên cảm giác sợ hãi. Anh cũng đang kích động! Sức mạnh to lớn như vậy, giả như theo thời gian, theo sự tăng lên của tu vui, anh có thể siêu việt mà đại đến Thánh Hoàng cảnh, Hỗn Độn cảnh, bước đến cảnh giới vô thượng ảo diệu, đại đến Đại Tiêu Dao!

Ngô Bình nhanh chóng bình tĩnh cảm xúc lại. Lúc này đây, anh đã hoàn thiện một trăm phù văn bên trong tế bào của cơ thểt

Thân thể lại chấn động, khí tức mạnh mẽ gấp mười lần so với lần trước xuất hiện, nhưng anh lại không cảm thấy khó chịu.

Lần thứ ba, 1 ngàn tế bào. Lần thứ tư, 10 ngàn tế bào. Lần thứ năm, 100 ngàn tế bào.

Cuối cùng, trong một tỷ tế bào bên trong cơ thể của Ngô Bình đồng thời ngưng tụ ra phù văn hoàn chỉnh. Cơ thể của anh hơi sáng lên, loại cảm giác chấn động đó đã không còn, ngược lại, lại vô cùng thoải mái.

Tuy nhiên, đã qua đến ngày hôm sau, anh thu hồi Hỗn Độn Chi Môn, rời khỏi thần môn của bản thân mình.

Vừa xuất quan, anh đã lập tức đi đến Nghị Sự Điện. Không nghĩ đến, trong Nghị Sự Điện đã ngồi đầy người, đại khái đếm sơ qua thì có đến mấy chục người. Trần Hoài Long, Lý Thần Đồ, Dược Lão, mấy người bọn họ ở đây đều là vì làm cường giả hộ pháp cho Thánh Vương Tử Thanh!

Tử Thanh ngồi ở giữa, cô nói: “Em trai, bây giờ cậu thông báo cho Nguyên Thủy Đạo Tôn, nói bây giờ tôi muốn đột phá trước”.

Ngô Bình hiểu rõ, Tử Thanh đang muốn đánh úp, dẫu sao đã chuẩn bị hai ba ngày, chắc chắn sẽ có rất nhiều dị tộc và kẻ địch sẽ biết được việc này.

Ngô Bình gật đầu, lập tức mở ra Thánh Môn, trở lại thế tục, cũng bóp nát một khối ngọc phù. Ngọc phù vừa mới phá vỡ, chỉ trong chốc lát, bên người của anh đã xuất hiện một vị thiếu niên, mặc một bộ lam bào, đi chân trần, tóc dài buộc ra sau đầu, trên môi nở nụ cười.

“Sư tôn”. Ngô Bình thi lễ: “Chị của con đột phá sớm”.

Nguyên Thủy Đạo Tôn gật đầu: “Đi thôi”.

Anh mở Thánh Môn ra, hai người trở lại thành Kim Ngô, đến Nghị Sự Điện.

Nguyên Thủy Đạo Tôn vừa đến, tất cả mọi người đều đứng dậy thi lễ. Dẫu sao luận về tu vi, tư lịch, Nguyên Thủy Đạo Tôn đều ngang hàng Thánh Hoàng,

không có ai dám bất kính.

Nguyên Thủy Đạo Tôn hơi hơi mỉm cười, ý bảo mọi người ngồi xuống, sau đó lập tức nhìn về phía Tử Thanh, cười nói: “Cô bé này không tồi!”

Tử Thanh vội vàng nói: “Đạo tôn!”

Nguyên Thủy Đạo Tôn vội vàng nói: “ y, cũng gọi ta là sư tôn đi, dẫu sao hai đứa cũng là người một nhà”.

Tu vi của Tử Thanh cao như thế, gương mặt đẹp cũng không khỏi đỏ lên, cô há miệng muốn giải thích, nhưng cuối cùng lại không nói gì.


Ngay lập tức, người xung quanh tản ra phía bên ngoài, người gần nhất, cách mười dặm, là mà Nguyên Bắc và hóa thân của Nguyên Thủy Đạo Tôn tọa trấn. Ngoài một trăm dặm, là hai vị chúa tể tọa trấn. Lại ra bên ngoài một trăm dặm nữa là hai vị chúa tể tọa trấn, hơn mười vị Đại Thánh còn lại phụ trách bảo hộ, không để cho người ngoài đi vào. Chỗ xa hơn, ngoài ngàn dặm, bố trí năm trăm Cổ Thánh, Thánh Nhân vân vân, bọn họ phụ trách tầng ở ngoài cùng!

Có thể nói, vì để Tử Thanh thăng chức, tinh nhuệ của Nhân tộc đều được gọi ra hết. Chỉ là, mọi người đều được thông tri, nhưng không ai đi thông tri cho vị Bán Bộ Thánh Hoàng Diệp Phục Thiên kia.

Tử Thanh vừa mới ngồi xuống, khí tức xung quanh lập tức dâng lên, một luồng khí tức kinh thiên phóng xuất ra ngoài, không trung lập tức tràn ngập lôi vân, uy áp khủng bố trấn áp xuống dưới, mặt đất rung chuyển dữ dội!

Cách Ngọc Đài mấy vạn dặm về phía đông, có cổ thần buông xuống, cổ thần cao vạn trượng, đấu chó mình người, tay cầm một lưỡi hái đẫm máu, đôi mắt nhu hai mặt trời sáng chói. Đằng sau cổ thần có mấy trăm vạn vị thần bóng tối đen nghìn nghịt trên không trung, những vị thần kia trong miệng đều niệm chú ngôn. Đây là một loại chú nguyền rủa, sức mạnh nguyền rủa này, hội tụ thành một quái vật màu đen! Quái vật này như được tạo nên từ hàng ngàn con sâu, bên ngoài vẫn luôn mấp máy. Nó trông giống người, lại chỉ có một cái miệng, trong miệng là một vực sâu màu máu!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.