Đúng lúc này, Ngô Bình đáp xuống đất.
Đường Băng Vân vội vàng nói: “Anh Bình, người đó nói mình là người của hoàng triều Đại Vĩnh, muốn lấy núi Kim Cương đi”.
Ngô Bình gật gật đâu, sau đó anh lại nhìn đến tên quan viên kia, lạnh lùng nói: “Đi ra khỏi đây! Chỗ này là lãnh địa của tư nhân!”
Người kia tức giận nói: “Oắt con, cậu cũng lớn gan lớn mật thật, có biết ông đây là ai không?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông có là chó là mèo thì cũng không có liên quan đến tai”
Một người râu xồm ở phía sau người đó lạnh lùng nói: “Lớn mật! Đại nhân đây chính là huynh đệ cùng tộc với Thánh Hoàng, cậu dám vô lễ với người cùng tộc của Thánh Hoàng, tội đáng chết vạn lần!
Ngô Bình không thèm nhiều lời với hắn ta, vung tay lên, phóng xuất sức mạnh Cấm Ky ở trong người ra, bùn đất và đá ở dưới chân lập tức quay cuồng, nhóm người này dần dần bị chìm xuống, có mấy chục người đã chim đến eo rồi.
Bọn họ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, liều mạng muốn trốn ra bên ngoài, một đám người vừa chạy trốn vừa chửi rủa.
Chờ đến khi đám người này chạy xa rồi, Ngô Bình lập tức thả ra con rối Tiên Đạo, lệnh cho bọn chúng nhổ tận gốc toàn bộ số cây Kim Cương trên núi, ném hết số cây đó vào trong nhãn trữ vật.
Sau đó, anh giải tán công nhân, rời khỏi núi Kim Cương với Đường Băng Vân.
Chờ đến khi chạng vạng, tiếp viện đi đến thì đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658465/chuong-6611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.