Chương trước
Chương sau
Thần Đồ Quân, là cách mà các thế lực bên ngoài gọi đội quân dưới trướng của Lý Thần Đồ.

Sắc mặt Xích Ảnh Tam Thất trở nên khó coi: “Thượng quan, xin đừng nói những chuyện không có chứng cứ!”

“Làm sao, dám tranh luận với ta à? Lá gan của cậu đúng là càng lúc càng lớn rồi!" Vạn Phu Trưởng tức giận nói, nói xong thì duỗi tay ra tát vào miệng Xích Ảnh Tam Thất.

Xích Ảnh Tam Thất đột nhiên lùi lại một bước, lạnh giọng nói: “Thượng quan! Căn cứ vào cách thăng chức của Thiên Ảnh Quân, ta có thể khiêu chiến ngài! Nếu khiêu chiến thành công, ta sẽ thay ngài nắm giữ chức Vạn Phu Trưởng!”

Vạn Phu Trưởng giận dữ: “Đồ khốn khiếp, cậu muốn chết à!”

Hai người cãi nhau, rất nhanh đã kéo rất nhiều Vạn Phu Trưởng cùng với các Thiên Phu Trưởng khác, nhìn thấy Xích Ảnh Tam Thất khiêu chiến thượng quan, bọn họ đều đã tập mãi mà thành thói, bởi vì chuyện tương tự như thế này phát sinh rất thường xuyên. Ở trong Thiên Ảnh Quân, thời gian nhậm chức bình quân của một Thiên Phu Trưởng không quá hai năm, trong lúc đó rất dễ bị cấp dưới mạnh hơn thay thế. Mà nhiệm kỳ bình quân của Vạn Phu trưởng, cũng chỉ có hơn bốn năm, bọn họ cũng sẽ bị cấp dưới mạnh hơn thay thế mình. Đây là Thiên Ảnh Quân, kẻ mạnh làm vua, ai có sức mạnh thì có chức vụ cao, quyền lực sẽ lớn hơn!

Tên Vạn Phu Trưởng này, là cường giả cấp Thánh Nhân, hắn ta cũng không để Xích Ảnh Tam Thất vào trong mắt. Thân là Vạn Phu Trưởng, hẳn ta vô cùng hiểu rõ về Thiên Phu Trưởng dưới trướng, đương nhiên cũng biết Xích Ảnh Tam Thất. Hắn ta cũng không cảm thấy, thực lực cỡ chung chung của Xích Ảnh Tam Thất có thể uy hiếp được địa vị của hắn ta.

Nhưng mà, khi dưới chân của Xích Ảnh Tam Thất xuất hiện mấy vạn huyền ảnh, thì sắc mặt của hắn ta thay đổi ngay lập tức, lạnh lùng nói: “Cái bóng của cậu sao lại lợi hại như thế!”

Xích Ảnh Tam Thất không trả lời, hắn ta dậm chân một cái, số bóng trên mặt đất lập tức nhắm về phía Vạn phu Trưởng, cái bóng của Vạn Phu Trưởng hóa thành mấy ngàn đường hắc tuyết, nhắm về phía xung quanh huyền ảnh.

Đáng tiếc, bóng của hắn ta còn kém một chút xíu so với huyền ảnh. Huyền ảnh của Xích Ảnh Tam Thất vừa xuất hiện, lập tức nuốt chửng cái bóng của hẳn ta.

Vạn Phu Trưởng lập tức kêu lên thảm thiết, cái bóng chính là thần hồn của hắn †a, bóng bị nuốt đồng nghĩa với thần hồn cũng bị xé nát, cái loại thống khổ này không thể nào dùng từ ngữ để hình dung được.

Huyền Ảnh xông lên, rất nhanh đã khống chế được Vạn Phu Trưởng. Chỉ thấy ánh mắt của hắn ta dại ra, cơ thể cứng đờ mà đứng tại chỗ, đã bị Xích Ảnh Tam Thất khống chế hoàn toàn.

Vài tên Vạn Phu Trưởng đi đến, nói: “Xích Ảnh Tam Thất, được rồi, cậu thắng rồi, buông hắn ta ra đi”.


Tạm thời Ngô Bình đang ở thành Cửu Long, giúp đỡ Lý Thần Đồ quản lý khu vực này, đồng thời cũng muốn tiếp quản một số tài nguyên của thành Cửu Long.

Chớp mắt đã qua hai ngày, chính ngọ hôm nay, có một đoàn sứ giả đột nhiên đến hiện trưởng, người dẫn đầu là một Đại Thánh, người đó khoác hoàng bào, tay cầm thánh chỉ, cao giọng nói: “Thánh chỉ đến, Chúa Tể Lý Thần Đồ tiếp chỉ!”

Nghe thấy động tĩnh, Ngô Bình lập tức đi đến, chỉ thấy Lý Thần Đồ đã đi đến trước mặt người này, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai? Từ đâu ra mà có thánh chỉ?”

Vị Đại Thánh này thi lễ với Lý Thần Đồ, cười nói: “Tân Hoàng đăng cơ ở Đông Đô, lệnh cho tại hạ đến để báo cho Lý Chúa Tểt”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.