Chương trước
Chương sau
Thuần Vu Cự Tử cảm thụ một lát, trên mặt dần dần toát ra vẻ mặt vui mừng như điên, ông ta bắt lấy Ngô. Bình, cười nói: “Ta đã đi tìm Viện Trưởng vài lần, nhưng vẫn không thể nhìn thấy cậu. Ngô công tử không hổ là đệ tử của Dược Lão, đan đạo thật sự khiến người ta bội phục!”

Ngô Bình cười nói: “Thuần Vu tiền bối, đan dược này của ta dùng có tốt không?”

Thuần Vu Cự Tử cười ha ha: “Loại đan này, sau này phải làm phiền công tử.

Ngô Bình nói: “Tiền bối, vấn bối muốn mở một cửa hàng ở Kim Đô, bán một chút đan dược pháp khí, mấy món linh tinh. Nếu ngài có thời gian, tới lúc đó có thể mời ngày đến quán, cũng cho quán mới được hưởng một chút danh tiếng của ngài”.

Thuần Vu Cự Tử vội vàng hỏi: “A, cửa hàng tên gì thế! Ta nhất định sẽ đến đó!”

Ngô Bình: “Cửa hàng mới gọi là Đa Bảo Các, ngày mốt sẽ mở cửa, đến lúc đó vãn bối nhất định sẽ chờ tiền bối đại giá”.

Thuần Vu Cự Tử cười ha ha: “Được được!”

Sau khi tặng đan dược, Ngô Bình lập tức lui ra. Trong đám người, cha của Chu Bàng - Chu Kỳ An thấy cảnh này, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng. Ông ta không hề nghĩ đến, Chúa Tể thế mà sẽ đích thân đi đến cửa hàng của Ngô Bình! Loại chuyện này, chính là chuyện mà ông ta vô cùng mơ ước. Năm đó, ông ta khai trương cửa hàng Chu Gia, thậm chí cũng chưa từng dám mời Chúa Tể ra mặt, càng miễn bàn đến chuyện đi đến tận cửa!

“Cái mà hắn tặng cho Chúa Tể, rốt cuộc là loại đan dược gì?”, Chu Kỳ An thất kinh.

Sau khi Ngô Bình trở lại chỗ ngồi, những người còn lại cũng lần lượt dâng thọ lễ lên, đến phiên Chu Kỳ An thì đã hơn một nửa số người.

Dược Lão cười nói: “Con muốn mở cửa hàng sao?”

Ở trong mắt Dược Lão, mở cửa hàng gì đó không phải là công việc đàng hoàng, dẫu sao có chuyện gì có thể quan trọng hơn luyện đan được cơ chứ?

Ngô Bình: “Sư phụ, con chuẩn bị mở rộng kinh doanh Đa Bảo Các lên, sau này còn mở thêm nhiều chỉ nhánh nữa, như vậy có thể thúc đẩy việc giao lưu trao đổi tài nguyên của Tiên Giới và Thánh Cổ Đại Lục”.

Dược Lão: “Ừm, thời trẻ đúng là có không ít người đã đi Tiên Giới. Nếu có cơ hội, vi sư cũng phải đi đến đó xem”.

Sau khi kết thúc tiệc mừng thọ, Ngô Bình tạm biệt mọi người. Anh vừa mới ra khỏi cổng, đã cảm giác được có người đang đuổi theo phía sau mình.

“Ngô công tử!” 

Ngô Bình dừng bước, sau đó thấy được Chu Kỳ An. 

'Trên mặt Chu Kỳ An lộ ra nụ cười, nói: “Ngô công tử, có thể nói chuyện một chút được không?”

Người này, lúc trước còn tính kế mình, tính kế Lý Thái Nhất, Ngô Bình đương nhiên không muốn cho gã mặt tốt, anh lạnh lùng nói: “Ta rất bận, ông có chuyện thì cứ nói”.

Chu Kỳ An nhíu mày, tuy là nói Ngô Bình là người đưa đan dược hôm nay, khiến cho Chúa Tể xem trọng,  nhưng nói thế nào thì gã cũng là thân thích của Chúa Tể, đánh gấy xương vẫn còn dính gân. Người này sao lại có thể vô lễ với mình như thế!

Sắc mặt của gã cũng trở nên lạnh lùng, lạnh giọng nói: "Ngô công tử, ta có ý nhắc nhở cậu. Ta mặc kệ là cậu muốn mở cửa hàng gì, nhưng mà kinh doanh đan dược và dược liệu ở Kim Đô thì cậu không được động vào”

Ngô Bình cười ha ha: “Ông không cho ta động vào, †a càng muốn động”.

Chu Kỳ An giận dữ, trầm giọng nói: “Ngô công tử, cậu cho rằng chuyện kinh doanh dược liệu và đan dược đầu chỉ do một mình ta làm sao? Nói thật cho cậu biết,  những món đó đều do Nhị Gia quản cải!”

Nhị Gia mà gã nói, chính là con thứ của Chúa Tể, Thuần Vu Uy. Ở trên tiệc mừng thọ, Ngô Bình đã gặp Thuần Vu Uy, đối phương là một người có tướng mạo. văn nhã, hắn còn kính rượu với Ngô Bình và Dược Lão, không nghĩ đến, hắn lại là người khống chế chuyện kinh  doanh dược liệu và đan dược.

Ngô Bình nhíu mày: “Hóa ra là Thuần Vu Uy, vậy thì để hắn tự mình nói với ta”. Nói xong, gã xoay người rời đi.

Sắc mặt Chu Kỳ An khó coi, lạnh giọng nói: “Thật đúng là cái thứ không biết sống chết! Chuyện kinh doanh của Thuần Vu ở Kim Đô đều đã hơn một ngàn năm, gã vậy mà dám nhảy ra đoạt chén cơm!”

Ngô Bình trở lại Thần Đan Các, Triệu Vân Cơ đang chờ anh về, hỏi: “Thế nào rồi?”

Ngô Bình nói: “Bây giờ ta mới biết được, người khiến cho dược liệu và đan dược bị lũng đoạn chính là con thứ của Chúa Tể, Thuần Vu Uy”.

Triệu Vân Cơ cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên: “Xem ra, Chu Kỳ An này chỉ là một quân cờ bị đẩy lên phía trước, Loại gia tộc ngàn năm như thế này, kinh doanh ở Kim Đô hơn một ngàn năm, bánh kem lợi ích đều được phân ra từ sớm rồi. Hiện tại chúng ta ngáng một chân, chẳng khác nào đàn tuyên chiến với những người được hưởng lợi đớ”.

Ngô Bình: “Ở phía Tiên Giới bên kia sắp hình thành một Đại Tiên Giới. Trước đó, chúng ta cần phải phát triển kinh doanh, xúc tiến hai bên giao lưu tài nguyên”.

Triệu Vân Cơ: “Nói vậy, chúng ta nhất định phải bồi dưỡng thêm một ít người hữu dụng”. 

Ngô Bình: "Vân Cơ, sau này cô phụ trách chuyện kinh doanh của Kim Đô, nhân tiện đưa thêm một ít người ra. Không bao lâu nữa chúng ta sẽ phải mở cửa hàng thứ hai thứ ba”.

Triệu Vân Cơ: “Nhưng phía của Thuần Vu Uy nhất định sẽ tạo áp lực cho chúng ta”.

Ngô Bình cười lạnh: “Gã mạnh đến đâu cũng chỉ là con của Chúa Tể, ngay cả cha của gã còn phải cho tôi mặt mũi, gã thì có là cái gì?”

Triệu Vân Cơ vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Anh Bình, chuyện này là sao?”

Ngô Bình kể lại chuyện của Cấm Thiên Đan, Triệu Vân Cơ vô cùng khiếp sợ: “Cấm Thiên Đan có thể tăng thọ mệnh của Chúa Tểi”

Ngô Bình gật đầu: “Chúa Tể chịu áp chế của Thiên Đạo, cho nên chỉ có thể sống mấy ngàn năm. Cấm Thiên Đan, có thể hạ thấp thương tổn của Thiên Đạo đối với Chúa Tể đến mức cực đại, từ đó nâng cao thọ mệnh của Chúa Tể lên. Mấy ngày nữa, sẽ có một vị Chúa Tể mới ở Thánh Cổ Đại Lục”.

Triệu Vân Cơ cảm thấy không thể tưởng tượng được, nói: “Anh Bình, không ngờ được đan dược mà anh luyện chế, lại có kỳ hiệu như thế!”

Ngô Bình: “Là vì tôi nắm giữ Cấm Thiên Chỉ Lực, trước kia chỉ có Thánh Hoàng mới có thể nắm giữ được loại sức mạnh này”. 

Triệu Vân Cơ vô cùng cao hứng, cười nói: “Lúc trước tôi cũng không rõ, bây giờ, tôi không hề sợ Thuần Vu Uy và nhà họ Chu! Anh Bình, đi, chúng ta đi đến cửa hàng mới xem thử”.

Hóa ra, cô đã tìm được một cửa hàng mới, hơn nữa đã thỏa thuận với chủ nhân của cửa hàng.

Vì thế, hai người đi đến một con phố phồn hoa ở Kim Đô, phố Thiên Bảo. Phố Thiên Bảo là một dãy phố hình tròn, dãy cửa hàng ở giữa có vị trí tốt nhất. Đặc biệt là

những hàng đầu ở phía hai đầu của con phố, ba mặt tiền, thuộc về vua cửa hàng phố Thiên Bảo!

Lúc này, Ngô Bình đi đến cửa hàng ở phía cực đông. Cửa hàng này có tám tầng, vốn được chia làm hai, phía ¡_ nam bán đan dược, phía Bắc bán dược liệu, ở tầng cao nhất thì đổi thành quán trà. Cửa hàng giống như thế này, đều có tiền thuê vô cùng cao, ông chủ cũng sẽ không bán ra dễ dàng. Thế nhưng, giá mà Triệu Vân Cơ đưa ra vô cùng cao, ông chủ cũng phải động tâm.

Đứng trước cửa hàng, Ngô Bình vô cùng vừa lòng với mặt tiền của cửa hiệu, cười nói: “Nơi này chắc hẳn là một cửa hàng phồn hoa nhất ở Kim Đô. Đối phương ra giá bao nhiêu?”

Triệu Vân Cơ nói: “Cửa hàng ba mặt tiền, tổng cộng tám tầng, mỗi tầng hai ngàn bốn trăm mét vuông, diện tích kinh doanh khoảng hai mươi ngàn mét vuông. Đối phương ra giá bốn mươi tỷ hoàng thùi”


Triệu Văn Cơ: “Nhưng mà, cửa hàng này từ khi xây từ ba trăm năm trước đến nay, mỗi năm đều tăng tiền thuê lên. Tôi có hỏi thăm một chút, ba trăm năm trước, cửa hàng này chỉ có tiền thuê hơn hai mươi triệu hoàng thù”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Hai người đi vào trong cửa hàng, ông chủ cửa hàng luôn chờ bọn họ. Thấy Triệu Vân Cơ đến, một người đàn ông gầy lùn tiến lên đón, cười nói: “Cô Triệu, hai người đã thương lượng rồi sao?”

Ngô Bình biết người này chính là ông chủ, cười hỏi: “Ông chủ, giá cả có thể bàn lại không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.