Dược lão: “Để ta nói chuyện gì xảy ra cho con biết đã, sao lại thay đổi bề ngoài thế?”
Ngô Bình cười nói: “Con bị phong ấn trí nhớ, dùng thân phận khác tu tiên, hiện tại khôi phục vẻ ngoài ngày xưal”
Dược lão thở dài: “Không phải bảo hai đứa ra ngoài trốn một khoảng thời gian à? Sao lại về sớm thế?”
Thần Nguyệt có linh cảm không tốt: “Bác Dược, chẳng lẽ Khương Đông Hải còn chưa rời đi?”
Dược lão cười khổ: “Sau khi Khương Đông Hải đến đây vào lần trước thì đã ở lại, có vẻ đã quyết định chờ hai đứa về!”
Ngô Bình nhíu mày: “Chuyện này có trốn tránh cũng không kết thúc được, anh ta muốn gặp thì gặp thôi!”
Dược lão: “Dù sao nhà họ Khương cũng là hậu duệ của Thánh Hoàng, căn cơ thâm sâu. Đồ đệ, nếu có thể không trở mặt thì không nên làm thế!”
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói trong trẻo: “Nghe nói vợ chưa cưới của ta, Thần Nguyệt ở đây, có tiện ra gặp mặt không?”
Nghe thấy giọng nói này, Thần Nguyệt biến sắc, Ngô Bình nhíu mày, anh đẩy cửa, thấy một người đàn ông mặc áo bào tím đầu đội kim quan đứng ngoài cửa, đằng sau có 4 nữ 2 nam, 6 người hầu tất cả.
“Anh là Khương Đông Hải? Cẩn thận lời ăn tiếng nói, Thần Nguyệt đã là người của ta, không phải vợ chưa cưới của anh!”, Ngô Bình không hề khách sáo.
Người tới là Khương Đông Hải, liếc mắt đánh giá Ngô Bình, lộ ra nụ cười khinh miệt: “Người của anh? Anh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658437/chuong-6583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.