Chương trước
Chương sau
Ngô Bình không ngồi lại đó nữa, uống thêm một chén trà rồi xin lỗi đi trước. Trước khi đi, anh đưa cho ba người, mỗi người một túi trà. Lá trà do chính tay anh rang, người ngoài có tiền cũng không mua được, là trân phẩm trong trân phẩm, ba người vui vẻ nhận lấy.

Chờ đến khi Ngô Bình đi rồi, người bên tay trái nói: “Đội trưởng, địa vị của viện chủ Nguyên Thủy Sơn Đan Viện rất cao à? Sao ngày lại khách khí với hắn ta như thế?”

La Đăng nhìn hắn một cái, nói: “Núi Nguyên Thủy là chỗ cao cấp nhất ở Nguyên Thủy Tiên Giới. Đạn Đạo. Viện tôi cũng từng nghe nói, nghe bảo vị viện chủ kia vô cùng ghê gớm, luyện chế ra nhưng loại thuốc không ai biết được. Nhân vật như thế, tôi không nên cẩn thận một chút à?”

Người bên phải cảm khái nói: “Không nghĩ đến, có thể gặp được nhân vật cỡ này, cũng coi như chuyến đi này của chúng ta không tệ”.

La Đăng đứng dậy: “Đi thôi, đi tìm Ngưu đại nhân, kịp thời báo cáo chuyện này. Dù nói thế nào, tổng quản cũng sẽ thưởng cho chúng taI”

Ngô Bình tìm được Liễu Tam Tương, hai người thương lượng một chút, quyết định về núi Nguyên Thủy trước một chuyến, muốn một danh ngạch của Thiên Tuần Nha Môn. Hơn nữa, anh cũng đã lâu không về nhà, cũng phải đi hỏi thăm người trong nhà một chút.

Vạn Phúc Thần Thổ, nằm ở Nguyên Thủy Thượng Cảnh, cũng là Nguyên Thủy Thượng Phủ. Ngô Bình biết người nhà sống ở rìa của Vạn Phúc Thần Thổ hơn nữa người xung quanh cũng không biết thân phận thật của anh. 

Lần này đi, anh đã đi hơn một năm, cha mẹ vợ con đều nhớ anh. Anh vừa về đến, đã cảm nhận được khí tức. của mấy chục cường giả Đạo Cảnh vây lấy anh, khí tức này vô cùng quen thuộc, như Đường Tử Di, Lạc Ngưng Đan vân vân. Mọi người phát hiện ra Ngô Bình đã về, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, trong nháy mắt mọi người đã vây quanh anh.

Xa nhà hơn một năm, Ngô Bình cũng vô cùng kích động, ôm lấy nhóm già trẻ vợ con, qua rất lâu cũng chưa buông tay ra.

Khi về đến nhà, Ngô Bình đã nói hết lại cho mọi người những chuyện đã trải qua mấy năm nay, nghe nói anh đã trải qua một đời ở thế tục, mọi người đều vô cùng đau lòng.

Rời nhà một năm, tu vi của người nhà cũng tiến bộ vượt bậc. Trước khi anh rời đi đã luyện chế một ít đan dược nghịch thiên sửa mệnh, nhờ công dụng của đan dược nghịch thiên mà phụ nữ đều đã đạt đến hậu kỳ của Đạo Cảnh, về cảnh giới đã cao hơn Ngô Bình.

Đương nhiên, cái này chỉ là cảnh giới, luận về thực lực, các cô vân không phải đối thủ của Ngô Bình. Trải qua trùng tu một đời này, anh đã bù đắp những khuyết điểm khi tu luyện ở hai vũ trụ, đạo cơ viên mãn. Hơn nữa, mượn sức mạnh của Cấm Ky và mười hai đạo mạch, thành tựu tương lai của Ngô Bình còn có thể vượt xa hơn so với trước khi lịch kiếp. Nếu nói, lúc trước có thể xem anh như một Thiên Kiêu chín mươi chín phần, thì bây giờ đã là một Thiên Kiêu một trăm hai mươi phần hoàn mỹ! 

Sau khi Ngô Bình về nhà, ba ngày liên tiếp cũng không bước ra khỏi cửa, chỉ ở bên cạnh già trẻ thê nhỉ. Cho đến ba ngày sau, anh mới có thời gian trở lại dưới núi Nguyên Thủy.

Anh thân là viện chủ của Đan Đạo Viện, có một phần chức trách ở đó. Tuy rằng bản thân nói là vì bế quan đột phá mà không thể trở về, nhưng hiện giờ có thời gian, nên tự nhiên muốn lộ mặt.


Các trưởng lão đều rất vui vẻ, tu vi của Ngô Bình càng cao, đan dược luyện chế ra nhất định sẽ càng lợi hại. Bây giờ, Đan Đạo Viện đã đứng vững, có thể cân sức cân tài với đám người luyện đan sư của Thượng Viện. Trước kia Hạ Phủ đều phải phụ thuộc, muốn mua đan dược, còn phải xem sắc mặt của Thượng Phủ. Nếu tâm tình của Thượng Phủ không tốt, bọn họ cũng không lấy được đủ số đan dược và đan dược đủ chất lượng.

Bây giờ thì đã khác, có Ngô Bình ở đây, có anh bồi dưỡng những phế đan sư này, trên cơ bản thì Hạ Phủ có thể có năng lực tự túc đan dược. Dẫu sao đan dược mà Hạ Phủ cần đều là trân quý nhất, bọn họ có thể mình tự luyện chế ra một phần lớn đan dược.

“Ngô viện chủ, anh đến thì tốt! Nửa năm trước, Thượng Phủ hy vọng anh có thể đi một chuyến, bọn ta nói anh còn đang bế quan. Bây giờ anh xuất quan, cho dù có như thế nào cũng đi một chuyến đến Thượng. Phủ”.

Ngô Bình có thể nhìn ra trong ánh mắt của các trưởng lão, có chút không cam lòng, anh không nhịn được mà hỏi: “Đột nhiên Thượng Phủ gọi tôi như thế à, có chuyện gì sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.