Chương trước
Chương sau
Ngô Bình gật gù nói: “Hoan nghênh, vẫn theo quy tắc cũ, anh lấy ra một thứ. Nếu thua, thì món đó sẽ về tay ta”.

'Từ Thiên Tượng dâng lên một thanh trường kiếm có lửa đỏ đang di động bên ngoài, nói: “Tên nó là Thiên 'Viêm Kiếm, nó nổi tiếng với Nhu Thủy Kiếm. Ta có thể cảm nhận được, Nhu Thủy Kiếm ở trên người của các hạ. Nếu ta thua hoặc chết, kiếm này sẽ thuộc về các hạ Còn nếu các hạ chết hoặc thua, thì Nhu Thủy Kiếm và Vương Tọa Kiếm Đạo sẽ thuộc về ta”.

Ngô Bình cười nói: “Được, ra tay đi”.

'Từ Thiên Tượng cất Thiên Hỏa Kiếm đi, rồi rút bội kiếm bên hông ra. Ngay lập tức có ba nghìn bóng kiếm xuất hiện trên bầu trời, mỗi cái bóng đều chỉ thẳng vào Ngô Bình. Bóng kiếm này có sức sát thương vô cùng lớn, bị một cái chém trúng thôi đã giết được cường giả Thần Thông rồi. Huống hồ gì, cả ba nghìn bóng kiếm này hô ứng nhau kết thành một kiếm trận cực kỳ lợi hại!

Ngô Bình nhìn thoáng qua đã biết đối phương tu luyện kiếm pháp khá giống với kiếm pháp Thiên Ảnh của mình, nhưng cấp bậc lại thấp đến đáng thương. Nếu nói Thiên Ảnh kiếm pháp mà cậu đang tu luyện là kiếm pháp tuyệt đỉnh, thì kiếm pháp đối phương đang sử dụng chỉ là nhập môn, cái món đồ trẻ con học khi mới chập. chững bước vào ngành đó.

Cậu cầm Bạch Hổ Tiên kiếm, thoáng cái kiếm sáng lên rồi xuất hiện một trăm nghìn bóng kiếm trên bầu trời. 'Trông những bóng kiếm này phân bố không có trật tự, nhưng mỗi một cái đều che giấu huyền cơ.

Một uy áp kinh người phủ xuống, bóng kiếm của Từ Thiên Tượng lập tức run rẩy nhận lấy áp lực to lớn đó rồi không thể nào làm nỗi cả việc liên kết trận nữa!

Từ Thiên Tượng hơi giật mình mà hít sâu một hơi, nói lớn: “Vạn Kiếm Quy Nhất!”

Ngay lập tức ba nghìn bóng kiếm phát ra ánh sáng lấp lánh, chuẩn bị ào ạt kết trận.

Ngô Bình chỉ tay vào và nói: “Phá!”

Một trăm bóng kiếm tan ra ngưng tụ thành tam chuôi cự kiếm, những cự kiếm này chia ra là màu tím là Phá Pháp kiếm, màu đen là Thương Hồn kiếm, màu vàng là Thứ Phong kiếm, màu đỏ là Hư Nhược kiếm, màu lam là Tai Họa kiếm, màu trắng bạc là Phản Kích kiếm, màu vàng đồng là Chấn Nhiếp kiếm, màu lam bụi là Thiên Độc kiếm!

Cậu muốn dung nhập Trảm Đạo Bát kiếm này vào trong Thiên Ảnh kiếm pháp, nhờ đó mà uy lực của Thiên Ảnh kiếm pháp sẽ được cường hóa đến cấp độ mạnh nhất.

Tám thanh kiếm vừa xuất hiện, ba nghìn bóng kiếm của Từ Thiên Tượng lập tức gãy trụi. Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, rồi quỳ xuống đất với sắc mặt tái nhợt như tờ! Bấy giờ, vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng đã tràn ngập †rong mắt hắn ta, trong đầu nghĩ người này mạnh đến biến thái, vượt xa cả cấp độ của mình!


“Cậu ta không thẹn là người đứng đầu Kiếm Bảng mà, đúng là thiên kiêu đứng tại Vạn Kiếm Tiên giới!”

“Vương Tọa Kiếm Đạo không nị nhầm chủ nhân rồi, vả lại cậu ta liên tục tìm hiểu về năng lực truyền thừa của Vương Tọa Kiếm Đạo nên sức mạnh ngày càng tăng lên cũng chẳng có gì lạ. Mặt khác, ta thật muốn biết người này đạt đến sau Đạo Cảnh thì sẽ thành cấp bậc cỡ nào?”

“Nếu cậu ta vào Đạo Cảnh thì giết cường giả Hỗn Độn dễ như trở bàn tay!”. Một ông lão ngắt lời mọi người, người xung quanh cũng cảm nhận được khí tức hỗn độn trên cơ thể của ông ta nên lập tức run sợ!

Cấm Thần thứ hai của Ngô Bình mở mắt, lập tức dừng ngay tại mục tiêu, lạnh nhạt nói: “Theo quy tắc của Kiếm Bảng, thua rồi nên để Thiên Viêm kiếm lại đi”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.