Chương trước
Chương sau
Kẻ trào phúng tức khắc ngẩn ra: “Chuyện gì xảy ra thế? Chẳng lẽ cậu ta đã tìm hiểu xong? Không thể nào! Mấy chục nghìn năm nay không có ai thành công, tại sao cậu ta có thể thành công? Cậu ta là ai?”

Những người còn lại cũng ngơ ngác, có kẻ la hét xong ra ngoài: “Thành công, có người lĩnh ngộ xong †ruyên thừa rồi!"

Lời này vừa được nói ra, Nhân Vương và đám người Phương Tất Viễn giật mình lao vào trong đại điện, mà Ngô Bình thì lại chẳng hề nhìn họ.

Nhân Vương Du Thành Ngô túm lấy một người, lớn tiếng hỏi: “Ai đã mở cánh cửa này?”

Người nọ ngơ ngác: “Là một công tử mặc áo choàng màu lam!”

Phương Tất Viễn sợ điếng người: “Là cậu ta, là Ngô công tử! Cậu ta lĩnh ngộ được rồi!”

Phương Lập cũng theo vào, nhìn cánh cửa mỉm cười, ông ta biết Ngô Bình sẽ thành công mà!

Du Thành Ngô: “Có biết sau cánh cửa này là gì không?”

Trong mắt Phương Tất Viễn đều là sự hâm mộ: “Là tài nguyên cho Tam Thánh lưu lại với Cấm Thiên thần công!"

Du Thành Ngô cười ha hả: “Cậu em Ngô đúng là làm cho người ta kinh ngạc!”

Lúc này Ngô Bình đã tiến vào cánh cửa không gian, cậu thấy ba bóng người đang đứng cách đó không xa, nhìn cậu mỉm cười.

Cậu biết ba người này là ba vị Thánh Nhân của Tam Thánh Tông. Cậu vội hành lễ: “Vãn bối ra mắt Thánh Nhân!”

Người đứng giữa lên tiếng: “Ba người chúng ta nghiên cứu bút ký của Thánh Hoàng, tu luyện công pháp của Thánh Hoàng, biết sức mạnh của Thánh Hoàng không phải là thứ đơn giản, ba người chúng ta cho rằng ban đầu có cơ hội tìm hiểu, thêm việc tu vi thấp nên lại càng dễ tìm hiểu!”

'Thánh Nhân bên trái nói: “Cậu có thể tới đây thì chứng tỏ có thể cảm ứng được sức mạnh Cấm Thiên! Hiện tại chúng ta sẽ truyền cho cậu Cấm Thiên thần công đầy đủ, coi như tặng luôn tài sản tích luỹ cả đời của ba người chúng ta, mong là cậu có thể trở thành Đại Thánh Hoàng mới nhất!”

Dứt lời, ba Thánh Nhân hoá thành ba tia thánh quang, lao vào trong đầu Ngô Bình. Một giây sau, trong đầu Ngô Bình có thêm rất nhiều tin tức, trong đó có nội dung Cấm Thiên thần công, cũng có bút ký và công pháp †u luyện của Thánh Hoàng.

Ngay sau đó, một chiếc nhẫn xuất hiện trong tay Ngô Bình, cậu mở ra xem thì thấy trong nhãn có lượng lớn thánh thù, có chừng khoảng nghìn tỷ. Ngoài ra còn có ba món thánh khí, theo thứ tự là một thanh kiếm, một cái thuẫn và một cây thương. Ba món thánh khí đều là do Thánh Vương luyện chế, là thánh khí cấp Chúa tể, uy lực tất nhiên không phải chuyện đùa.

Ngoại trừ thánh khí còn có tám miếng thánh phù, cũng là do Thánh Vương luyện chế, bùa chú cấp Chúa tể, có tác dụng to lớn.

Ngoài những thứ này, thứ thu hút Ngô Bình nhất là một bộ sách cổ, phóng ra hơi thở Thánh Hoàng mãnh liệt. Cuốn sách này là di vật của Thánh Hoàng, uy lực vô song, chỉ có khi nắm giữ sức mạnh Cấm Thiên mới có thể học tập nội dung bên trong.

Ngô Bình biết những thứ này không tầm thường, lập tức cất đi, sau đó cúi đầu với không khí coi như cảm ơn truyền thừa của Tam Thánh.

Sau đó cậu ra khỏi cánh cửa, xuất hiện trước mặt mọi người.

Lúc này Ngô Bình cười nói: “Trưởng lão nói đúng, tôi sẽ ở lại Tam Thánh Tông một khoảng thời gian!”

Phương Tất Viễn mừng rỡ: “Đó là vinh hạnh của Tam Thánh Tông!”

Du Thành Ngô cười nói: “Cậu em ở lại cũng tốt, tôi sẽ thường xuyên tới tìm cậu!”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.