Chương trước
Chương sau
Buổi tối, cửa hàng đóng cửa, Nhô Bắc đứng ở một bên cầm một con thú bông, dường như đang suy nghĩ cái gì. Ngô Bình: “Lão Phương, tông môn lúc trước của ông cách nơi này xa lắm sao?”

Phương Lập: “Tôi là người của nước Thiên Phong, tương ứng với Tam Thánh Tông là Thượng Tông nước Thiên Phong”.

Ngô Bình: “Nước Thiên Phong?”

Phương Lập nói với Ngô Bình, Thánh Cổ Đại Lục cũng có không ít quốc gia, các quốc chủ của các quốc gia này đều cùng là hiền vương cấp cường giả.

“Em họ kia của ông cũng ở nước Thiên Phong sao?”, Ngô Bình hỏi.

Phương Lập gật đầu: “Thời gian qua lâu như thế, với năng lực của hắn, chắc hẳn bây giờ đã là đại nhân vật ở nước Thiên Phong rồi”.

Ngô Bình: “Tôi hứa với ông, nhất định sẽ báo thù thay cho ông”.

Phương Lập cười nói: “Chủ nhân, chuyện này cũng không cần vội vã, dẫu sao cũng đã qua nhiều năm như thế. Trước mắt, chuyện tôi lo lắng nhất chính là con gái của tôi”.

Ngô Bình: “A, ông còn một cô con gái?” 

Phương Lập: “Tính tới bây giờ, thì hẳn con bé cũng hơn bốn mươi tuổi, không biết đã thành thế nào rồi”.

“Người khác biết ông có cô con gái như thế không?” Phương Lập lắc đầu: “Thậm chí cả mẹ của con bé cũng không biết thân phận thật sự của tôi, tôi làm như thế cũng là vì để bảo vệ bọn họ”.

Ngô Bình nói: “Nếu ông đã lo lắng thì cứ trở về nhìn xem. Ông rời đi vài chục năm rồi, nói không chừng cô ấy cũng đã kết hôn sinh con, sinh cho ông vài đứa cháu ngoại rồi”.

Phương Lập không khỏi có vài phần khao khát, gật gật đầu: “Vậy tôi xin phép chủ nhân”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi mới từ Học viện trở về, dẫu sao cũng không có việc gì làm, vậy thì đi cùng với ông đi.

Phương Lập vô cùng vui vẻ, đương nhiên ông ta hi vọng Ngô Bình có thể đi cùng với ông ta, dẫu sao thân phận hiện tại của Ngô Bình chính là học sinh của Học viện, thân phận như thế ở nước Thiên Phong, ngay cả quốc chủ cũng phải ra khỏi thành chào đón, tôn sùng là khách quý!

“Vậy thì làm phiền chủ nhân”. Có Ngô Bình đi theo, chuyến đi đến nước Thiên Phong này nhẹ nhàng hơn nhiều. Thân là đệ tử của Học viên, là truyền nhân của Dược Lão, trong tay cậu có rất  nhiều quyền hạn, giống như sử dụng Truyền Tống Trận.

Sau một hồi chuẩn bị, hai người đi đến Truyền Tống Trận gần nhất, trực tiếp đi đến trước nước Thiên Phong!

Khoảng cách hai bên rất xa, một lần sử dụng Truyền 'Tống Trận phải tiêu hao rất nhiều tài nguyên, thế nhưng Ngô Bình có quyền sử dụng không giới hạn, không cần phải giao nộp phí sử dụng.

Trong chốc lát, hai người đã xuất hiện ở một chỗ Truyền Tống Trận khác. Ra khỏi cửa, Phương Lập lập tức. biết đã đến nước Thiên Phong.

Ông hít sâu một hơi, nói: “Mùa này, đúng lúc là mùa hoa thanh hòe nở rộ, bên trong nước Thiên Phong chỗ nào cũng có thể ngửi được mùi hoa hòe”.

Ngô Bình cười hỏi: “Còn nhớ được con gái ông đang ở nơi nào không?”


Ngô Bình: “Không dám”.

Người này lại nói: “Công tử, người đến đây không biết có việc gì không? Nếu cần tiểu nhân hỗ trợ chuyện gì thì chỉ cần mở miệng là được”. 

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.