Chương trước
Chương sau
Ở trong Thánh Gổ Đại Lục, Nhân Vương tọa trấn gọi là thành, mà chúa tể tọa trấn thì nơi đó gọi là đô. Kim Đô, chính là nơi nào đó có vị chúa tể tọa trấn.

Ngô Bình cười cười: “Hóa ra là người từ địa phương khác đến, khó trách lại không để tôi vào mắt”. 

Người đàn ông kia lạnh lùng nói: “Không cần nhiều lời, giao Thánh Môn rat”

Ngô Bình nói: “Anh Ngưu”.

Bóng dáng của Thanh Ngưu đột nhiên xuất hiện ở phía sau Hắc Sơn trưởng lão. Hắc Sơn trưởng lão không kịp phản ứng, bàn tay của Thanh Ngưu đã ấn trên đỉnh đầu lão ta.

Hắc Sơn trưởng lão đại kinh thất sắc: phương nào?”

u là người

Thanh Ngưu lạnh lùng nói: “Tôi là ai, ông không cần phải biết. Ông là gia tộc nào ở Kim Đô?”

Hắc Sơn trưởng lão không dám không đáp, nói: “Dương thị!”

Thanh Ngưu: “Dương thị là một trong tám đại thị ở Kim Đô, khó trách lại kiêu ngạo đến như thế, dám động vào đạo hữu của Nhân Vương”.

Người đàn ông kia cũng lo lắng, nói: “Buông Hắc Sơn trưởng lão ra, nếu không thì chính là kẻ thù của Dương thị bọn ta!”

“XoẹtI” Ngô Bình vung tay lên, một đường kiếm quang xuất hiện, người này lập tức đầu mình hai ngả, chết ngay tại chỗ. 

'Thấy Ngô Bình ra tay giết người ngay lập tức, Hắc. Sơn trưởng lão căng thẳng, nói: “Vị đạo hữu này, có chuyện gì cũng từ từ”.

“Không có gì để nói cả”. Ngô Bình nhàn nhạt nói: “Ông muốn chết như thế nào?”

Sắc mặt của Hắc Sơn trưởng lão rất khó coi, nói: “Đạo hữu, thực lực của Dương thị chúng ta không thua gì Nhân Vương. Giết ta rồi, nhà họ Dương nhất định sẽ truy. cứu đến cùng. Hơn nữa, các hạ lại đến từ Tiên Giới, chuyện này không chỉ có mình tôi biết, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết. Đến lúc đó, cửa hàng đan dược của đạo hữu chỉ sợ là không thể mở cửa nổi nữa”.

Ngô Bình nhìn chäm chäm lão ta: “Lời này của ông là có ý gì, sao tôi lại không thể mở cửa nổi nữa?”

Hắc Sơn trưởng lão. u có thể ra vào Tiên Giới nhẹ nhàng như thế, cho thấy trên người cậu có Thánh Môn. Thánh Môn là bảo vật, ngay cả chúa tể cũng muốn có được”.

Ngô Bình: “Theo tôi được biết thì, sẽ có một khoảng thời gian thì Thánh Môn sẽ xuất hiện. Chẳng lẽ, mỗi lần nó xuất hiện, thì các thế lực đó đều sẽ xuất hiện để tranh đoạt?”

Hắc Sơn trưởng lão: “Không sai. Chỉ là Thánh Môn chọn chủ, muốn không chế nó cũng không dễ dàng gì. 'Thế nhưng, trước mắt vẫn có mấy thế lực nắm giữ Thánh Môn". 

Ngô Bình hứng thú: “Bọn họ sẽ lợi dụng Thánh Môn để ra vào Tiên Giới?”

Hắc Sơn trưởng lão: “Không sai. Cứ cách một đoạn thời gian thì bọn họ sẽ thông qua Thánh Môn, mà phái người đi Tiên giới trao đổi một ít vật tư”.

Ngô Bình: “Nói như thế, vậy Thánh Môn trên người của tôi nhất định sẽ bị người ta cướp đi”.

Hắc Sơn trưởng lão: “Không sai. Trừ phi cậu có thể lên thành Nhân Vương, được chúa tể công nhận. Chỉ có thể như thế mới có thể giữ được Thánh Môn”.

Sau khi hỏi rõ ràng mọi chuyện, Ngô Bình lập tức chuẩn bị để Thanh Ngưu giết Hắc Sơn trưởng lão, ông ta dường như có thể cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng nói: “Tôi có một biện pháp, có thể giúp cho cậu giữ được. Thánh Môn”.

Ngô Bình: “Ồ, nói nghe thử xem”.

Hắc Sơn trưởng lão: “Tham gia “Đại hội tuyển tài” ở Kim Đô, nếu được chọn, có thể tiến vào thư viện. Trở thành học sinh ở thư viện thì chỗ dựa chính là thư viện lớn mạnh, vậy thì sẽ không có ai dám có ý cướp Thánh Môn của cậu”.

Ông ta giải thích thêm cho Ngô Bình, tuyển tài đại hội thật ra là để tuyển chọn nhân tài cho bốn thư viện lớn. Trong đó, thư viện ở bên trong Kim Đô gọi là thư viện Kim Long.

 

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.