Chương trước
Chương sau
Mộng Huyền Cơ: “Mời cậu luyện hoá Thánh Môn!”

Mộng San giải thích: “Chỉ cần thể chất đạt yêu cầu thì có thể luyện hoá Thánh Môn. Sau khi thành công, cậu có thể dùng nó qua lại giữa Thánh Gổ và Tiên giới”.

Ngô Bình gật đầu, cậu tiến về phía Thánh Môn, theo lời hướng dẫn của Mộng San, hai tay vói vào trong, tức khắc hai luồng sức mạnh truyền qua hai tay cậu, làm cả cơ thể chấn động.

Qua được khoảng một phút, một thông tin tiến vào ý thức. của cậu, biến thành một chìa khoá, chìa khoá này dùng để mở

Thánh Môn.

Ngô Bình tức khắc biết cách dùng, lòng vừa nghĩ, người đã biến mất.

Vài giây sau, cậu lại xuất hiện ngay tại chỗ mà Thánh Môn đã biến mất tăm. Thực tế, Thánh Môn đã tồn tại trong ý

thức của cậu, cậu ở đâu, nó ở đó.

Thấy Ngô Bình thành công, Mộng San nói: “Làm phiền cậu đưa chúng tôi quay lại Thánh Cổ Đại Lục”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Tôi muốn dẫn thêm hai người bạn!”

Nói xong, Thanh Ngưu và Phương Lập xuất hiện. Mộng San gật đầu: “Tất nhiên là được!”

Ngô Bình võ tay một cái, trong đầu hiện ra hình ảnh 3D của Thánh Cổ Đại Lục, bao la bát ngát.

Cậu hỏi Mộng San: “Đi đến đâu?”

Mộng San nói: “Miền tây của đại lục, nơi đó có một lòng chảo, chúng tôi cần tới đó!”

“Được!

Vừa nói xong, một tầng ánh sáng tím bao bọc tất cả, giây sau thì toàn bộ đều biến mất.

Mấy người Ngô Bình tiến vào một thời không kỳ lạ, vô số tia sáng lui dần về sau, ý thức họ trở nên mơ hồ.

Không biết đã trải qua bao lâu, mọi người tới một vùng hoang dã, chung quanh đều là cỏ dại cao bằng người, khắp nơi toàn là mùi của dã thú.

Thanh Ngưu hít sâu một hơi, khá là thoải mái, anh ta nói: “Rời nơi này lâu vậy, cuối cùng cũng đã trở lại cố hương!”

Phương Lập hưng phấn nói: “Cuối cùng cũng trở lại!” Mộng Huyền Cơ cũng kích động: “Nơi này chính là Thánh Gổ Đại Lục!”

Ngô Bình cảm nhận một chút, linh khí nơi này còn nồng đậm hơn cấm địa thượng cổ nhiều.

Cậu hỏi: “Người trong tộc các vị ở đâu?”

Mộng Huyền Cơ lấy ra một tiên phù màu tím: “Đây là thứ lúc trước tôi giữ lại, bây giờ về đây, tôi có thể dùng để liên lạc người trong tộc!”

Nói xong, ông ta vội kích hoạt tiên phù, rất nhanh tiên phù đã truyền ra một âm thanh uy nghiêm: “Ngươi là người phương nào?”

Mộng Huyền Cơ kích động, đã có người đáp lại chứng tỏ người trong tộc còn sống, ông ta vội nói: “Ta là Mộng Huyền Cơi Ngươi là ai?”

Đối phương hiển nhiên cũng sửng sốt rồi cung kính nói: “Thái tổ! Con là cháu chät đời thứ bảy của người! Thái tổ, người có ổn không? Đang ở đâu thế

Mộng Huyền Cơ vô cùng cảm khái, ở ngoài hơn nghìn năm, giờ có cả cháu đời thứ bảy luôn rồi!

Ông ta đáp: “Ta rất ổn, vừa mới trở về quê nhà, người trong tộc có khoẻ không? Mọi người đang ở đâu?”

Đối phương vui mừng nói: “Tốt quá, cháu đi đón người ngay!"

Tiên phù có tác dụng định vị, Mộng Huyền Cơ không nói gì thêm mà cất nó đi.

Ngô Bình cười nói: “Chúc mừng tiền bối, có vẻ gia tộc của ông sống rất tốt!”


Mộng Huyền Cơ thấy tình hình thì vẻ mặt khiếp sợ. Những con hổ khổng lồ này tên là Xích Hổ, đều là mãnh thú có thực lực mạnh mẽ. Năm đó, vị tổ tiên là chúa tể kia từng tạo một đội quân Xích Hổ có khoảng 90 nghìn con. Tuy trước mặt chỉ có một nghìn nhưng cũng đã là phi thường rồi.

“Tiểu bối, ngươi tên là gì?”, Mộng Huyền Cơ hỏi.

Người này cười: “Thái tổ, cháu tên Mộng Thiên Dã!” “Đàn Xích Hổ này là của nhà họ Mộng chúng ta à?”

Mộng Thiên Dã nói: “Thái tổ, là của nhà họ Mộng chúng ta! Chắt trai của người, cao tổ Mộng Phi Hùng tư chất phi phàm, trở thành Nhân Vương vào 500 năm trước!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.