Bên ngoài sơn trang, một tướng quân trẻ tuổi của nước Tống lạnh lùng nhìn vào sơn trang, vẻ ngoài vô cùng đẹp, đằng sau là một trăm chiếc thiết giáp và hai mươi chiếc xe tăng, chỉ cần người này ra lệnh thì có thể lập tức san bằng sơn trang nhỏ bé này.
Nhưng người này mãi vẫn không ra lệnh vì người thân cận đã nhắc sơn trang này không đơn giản, bên trong người tu hành.
Bất chợt một tia sáng từ xa lao tới, xuất hiện bên cạnh Tiểu Tuấn.
“Bố ơi"
Tiểu Tuấn mừng rỡ nhào vào lòng Ngô Bình, ôm cổ cậu.
Ngô Bình xoa đầu nhỏ của cậu bé, sau đó hỏi Phương Lập: “Xảy ra chuyện gì?”
Phương Lập vội nói: “Chủ nhân, không biết sao nước Tống lại chiếm được Giang Nam, mấy trăm nghìn quân tiến vào chiếm đóng, bên phía bắc đang phòng ngự. Sáng hôm nay, một tướng quân họ Chu nghe nói hoàn cảnh sống bên sơn trang chúng ta không tệ nên cho. người tới đuổi chúng ta, muốn chiếm nơi này, chúng ta tất nhiên không đồng ý, cho người đánh đuổi đám linh kia. Không ngờ đối phương chưa từ bỏ, phái thêm mấy. chục cao thủ tới, toàn bộ đều bị tôi xử lý. Đối phương thấy chúng ta không dễ chọc nên dẫn theo xe tăng và thiết giáp tới, định san bằng sơn trang”.
Giờ phút này, tướng quân trẻ kia đang cầm loa kêu gọi sơn trang đầu hàng: “Người ở bên trong nghe cho kỹ! Tôi ra thời gian cho các người là trong 10 phút phải đi ra nhận tôi, bằng không chúng tôi sẽ nã pháo!”
Thấy cảnh này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658338/chuong-6484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.