Chương trước
Chương sau
Ba vị sư tôn cười “haha”, Thẩm Huyền Tông nói: “Đồ nhi, trong số mười người đứng đầu kiếm bảng có ba người là đời sau hoặc đệ tử của kẻ thù của ba sư phụ, con phải chiến đấu với từng người một”.

La Vô Phi: “Người con phải chiến đấu đầu tiên là Từ Luyện Chân, người đứng thứ năm trên kiếm bảng, bố của cậu ta là Từ Bằng Công, là gia chủ của nhà họ Từ. Người thứ hai là Triệu Nhạc, là đệ tử cưng của Nam Vọng Kiếm Tôn, được nhận toàn bộ kiếm pháp chân truyền của Nam Vọng. Người thứ ba là Nam Cung Tường, là đệ tử được coi trọng nhất của Bắc Đẩu Kiếm Tôn. Đối đầu với ba người này thì con không được nhân từ, vì mệnh lệnh mà họ nhận được là dùng hết mọi cách để giết chết con. Con không giết họ thì họ cũng sẽ giết con”.

Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử đã hiểu, sư phụ, năm xưa đã xảy ra chuyện gì? Những người này đều có tham gia sao?”

Âu Dương Thiên Tế: “Giờ cũng là lúc nói cho con biết rồi. Năm xưa, khi ba người chúng ta phát hiện ra tung tích của Vô Thượng Kiếm Phổ thì đã bố trí đại trận xung quanh, sống trong kết giới rồi tuyên bố với thế giới rằng phải lĩnh hội một môn kiếm pháp để che giấu những người bên ngoài. Nửa năm sau, mỗi người chúng ta đã học được một phần trong Vô Thượng Kiếm Phổ và đã quay về tông môn”.

“Nhưng không viết tại sao, bên ngoài lại biết chuyện của Vô Thượng Kiếm Phổ, Từ Bằng Công, Nam Vọng Kiếm Tôn và Bắc Đẩu Kiếm Tôn đã cầm đầu, dẫn theo hơn một trăm tu sĩ đến tận cửa, yêu cầu chúng ta giao Vô Thượng Kiếm Phổ ra. Đương nhiên chúng ta không thừa nhận có Vô Thượng Kiếm Phổ, nhưng họ không hề tin. Hai bên không kiềm chế được nữa, Nam Vọng Kiếm Tôn đã ra tay trước và một cuộc chiến ác liệt đã nổ ra giữa hai bên. Đối phương có quá nhiều cao thủ, mặc dù mỗi người trong chúng ta đều có một bộ Vô Thượng Kiếm Phổ, giết chết được không ít, nhưng cuối cùng vẫn bị trọng thương. Tất cả đệ tử của Thiên Nguyên Tông cũng bị bọn họ giết sạch, sự nghiệp gầy dựng bao năm cũng bị hủy trong chớp mắt. Trong thời khắc nguy hiểm, chúng ta nói sẽ dùng đến chiêu nguy hiểm nhất của Vô Thượng Kiếm Phổ, cùng chết với tất cả những người có mặt ở đó. Đám người đó sợ hãi, tạm thời rút khỏi, chúng ta mới dùng hết sức thi triển kiếm độn, rời khỏi Thiên Nguyên Tông, đến Chân Hoàng Tiên giới để lánh nạn”.

Âu Dương Thiên Tế: “Thế là trốn mất bao năm nay, trong thời gian đó, chúng ta có gặp sư tổ của Thái Hoàng giáo, tư chất của người đó rất tốt, cũng rất tôn trọng chúng ta. Thế nên chúng ta đã giúp ông ta lập nên Thái Hoàng giáo. Để đền đáp, ông ta đã hứa xây dựng Kiếm Các và để chúng ta trấn giữ, Kiếm Các có thể chọn đệ tử xuất sắc từ Thái Hoàng giáo bất cứ lúc nào, vậy thì chúng ta cũng sẽ có điều kiện để gầy dựng lại Thiên Nguyên Tông”.

La Nguyên Phi: “Chỉ là trước đây chúng ta bị thương nặng, thực lực chẳng còn được bao nhiêu, vì vậy luôn rất khép mình. May mà ông trời thương xót, để chúng ta gặp. được con, nếu không thì không bao lâu nữa chúng ta đều sẽ về với đất hết”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, con nghe hết theo sự sắp đặt của các sư phụ”.

Thẩm Huyền Tông: “Con lấy được vương tọa Kiếm Đạo thì hãy bế quan tu luyện một thời gian, tiếp tục nâng cao tu vi trước đã. Mặc dù thực lực của con mạnh nhưng dù sao thì cảnh giới cũng thấp, cần phải nhanh chóng đột phá đến cảnh giới thần thông, luyện hóa vương tọa Kiếm Đạo đến mức sâu hơn”.

La Vô Phi: “Không sai, đến khi con tu luyện đến cảnh giới Thần Anh thì dù gặp phải kiếm đạo chí tôn cũng có thể đánh được”.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.