Chương trước
Chương sau
Đường Ngạo Long bị chèn ép nhiều năm, con gái ruột bị bố mình bỏ rơi, bây giờ ông ta muốn chiến đấu hết mình, mượn xuất thân của con gái mình để khống chế tập đoàn Đường thị hoàn toàn. Ông ta biết rất rõ tài phiệt hoàn toàn không đáng được nhắc đến trước mặt đệ tử của đại giáo, huống gì đối với những người ủng hộ của tập đoàn Đường Thị, ai là người đứng đầu tập đoàn Đường Thị thì có gì khác biệt? Chỉ cần họ có thể nhận được phần lợi ích đáng được hưởng của mình thì sẽ không có ai đứng lên phản đối Đường Ngạo Long.

Chẳng lâu sau Đường Ngạo Long đã rời đi, quay về chuẩn bị chuyện buổi tối.

Ngô Bình ở trong khách sạn đợi tin tức của trung †âm trị liệu, khoảng hơn năm giờ chiều, Trương Lập Bân gọi đến.

“Cậu Ngô, đã điều tra rõ ràng rồi. Là con trai và con dâu tôi giấu tôi làm những chuyện đớ”.

Giọng ông ta hơi khàn, có thể thấy được sự bàng hoàng và thất vọng của ông ta: “Thật xin lỗi! Tôi không ngờ chính người thân của tôi lại làm như vậy với trung tâm điều trị, xin lỗi cậu. Tôi đã báo cảnh sát rồi, chúng sẽ thành thật thú nhận tội ác của mình”.

Ngô Bình im lặng một lúc mới hỏi: “Họ nhận tiền của bao nhiêu người rồi, tổng cộng nhận được bao nhiêu?”

Trương Lập Bân buồn bã nói: “Tôi kiểm tra tài khoản của chúng, nhận được năm... tổng cộng hơn năm mươi bảy triệu". 

Ngô Bình cười nhạo: “Hơn năm mươi triệu? Con trai ông làm gì thế, anh ta không có đủ tiền tiêu sao?”

Trương Lập Bân thở dài: “Con trai tôi được tôi giao phụ trách một số công việc đơn giản trong trung tâm điều trị. Nó không có năng lực, tôi không ngờ nó lại làm được chuyện như vậy”.

Ngô Bình: “Người làm sai thì phải trả giá. Dù ông không làm nhưng người thân của ông có liên quan, không thể thoát khỏi trách nhiệm. Từ giờ trở đi, vị trí giám đốc trung tâm điều trị sẽ tạm thời do phó giám đốc đảm nhận, ông về nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ kết quả xử lý tiếp theo”.

“Ừ, cảm ơn cậu Ngô”, Trương Lập Bân nghẹn ngào nói.

Mặc dù Ngô Bình biết Trương Lập Bân là người làm rất tốt, nhưng xảy ra chuyện như vậy, cậu không thể nương tay mềm lòng.


Âu Dương Chí Viễn buồn bã nói: “Vô cùng xin lỗi vì đã để chuyện này xảy ra. Trung tâm điều trị được một vị có tấm lòng nhân ái quyên góp toàn bộ tài chính, vốn đầu tư hàng năm lên đến hàng trăm tỷ, chỉ là được vận hành dưới danh nghĩa của Từ Thiện Đường. Về vấn đề này, chúng tôi thấy rất có lỗi với vị đó, cũng có lỗi với những người bị tước đi cơ hội để nhận từ thiện. Vì thế, chúng tôi đã cử một đội kiểm tra, giám sát chuyên nghiệp đến nhiều tổ chức từ thiện lớn trong cả năm để tiến hành kiểm tra và rà soát lại mọi thứ, kiên quyết chấm dứt những việc tương tự”.

“Ông Âu Dương, người quyên góp hàng trăm tỷ mà ông nói đó là ai thế, có tiện tiết lộ không?”

Âu Dương Chí Viễn nói: “Có thể nói! Cậu ấy là Ngô Bình, người một lòng muốn làm từ thiện Cậu Ngô là một nhân tài, là cử nhân năm sao tốt nghiệp học viện Quân sự Hoàng Gia. Cậu ấy cực kỳ thông minh, bắt đầu lập nghiệp từ lúc mười mấy tuổi, số tiền kiếm được đều được dùng làm từ thiện”.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.