Tần Cự Phong biến sắc, tức giận nói: “Lời này của chỉ huy sứ có ý gì?”
Ánh mắt chỉ huy sứ lạnh băng, nói: “Những thứ ở đây đối với hoàng đế bệ hạ rất quan trọng, nếu các cậu dám lấy làm của riêng, giết không tha!”
Tân Cự Phong lập tức nói: “Chỉ huy sứ đại nhân! Thứ kinh khủng như vậy không phải cấp bậc như chúng tôi có thể đối phó được, thuộc hạ nghĩ có thế lực thứ ba xuất hiện, giết chết quái vật”.
Chỉ huy sứ lạnh giọng nói: “Còn dám nói dối! Nếu hai người không nói thật, bổn chỉ huy sứ sẽ giết các cậu ngay!”
Nãy giờ Ngô Bình vẫn không lên tiếng, không muốn vì chuyện này mà khiến Đông Vương gặp rắc rối, nhưng mắt thấy người này được đăng chân lân đằng đầu, cậu biết nếu càng nhường thì đối phương sẽ càng kiêu căng.
“Giết chết chúng tôi? Chỉ dựa vào loại rác rưởi như ông?”
Chỉ huy sứ vẫn đang quan sát Ngô Bình, thấy cậu lên tiếng, lập tức cười lạnh: “Cậu là thứ gì, dám vô lễ với bổn chỉ huy sứt”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Cho dù là hoàng đế cũng không dám kiêu căng như vậy trước mặt tôi, ông đúng là to gan”.
Chỉ huy sứ hừ lạnh, tay phải cầm một lá bùa, võ mạnh về phía Ngô Bình. Bỗng nhiên, lá bùa sáng lên, một con vượn khổng lồ mặc áo giáp vàng xuất hiện giữa không trung, vươn tay bắt lấy Ngô Bình.
Tần Cự Phong kinh ngạc, kêu lên: “Sư huynh cẩn thận! Đây là bùa bắt giữ Kim Giáp, có thể bóp chết cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658239/chuong-6385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.