Cậu về nhà họ Ngô thì thấy họ hàng đã về cả rồi, bố mẹ và cả nhà cô đều được mời đến phòng khách ngồi, đang chiêu đãi đồ ngon.
Lúc này Ngô Soái như biến thành một người khác, náo nhiệt vây quanh bên cạnh vợ chồng Ngô Đại Hưng, cứ liên tục gọi bác trai, bác gái.
Vẻ mặt Ngô Cường hơi mất tự nhiên, nhưng ông ta cũng không phải ngu ngốc, ông ta biết Ngô Bình mới là nhân vật tầm cỡ thật sự, nếu có một đứa cháu như vậy mà không dựa vào, chẳng phải ông ta là kẻ ngốc sao?
Ngô Bình vừa về, Ngô Cường và Ngô Soái đều đứng lên, tươi cười nói: “Tiểu Bình, mau ngồi xuống đây, chúng †a uống vài ly”.
Bà nội cũng được mời ra, bà ta bất đắc dĩ nở một nụ cười rất “hiền từ” nói với Ngô Bình: “Tiểu Bình, từ nhỏ đã thấy được sau này cháu sẽ có tương lại, quả nhiên là bà không nhìn lầm, bây giờ cháu là niềm tự hào của cả nhà họ Ngô đấy”.
Ngô Bình có thể cảm nhận được nỗi khó xử trong lòng bà cụ, trong thâm tâm bà ta không bao giờ công nhận cậu, nhưng vẫn phải giả vờ thân thiết vì bố con Ngô. Cường.
“Chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu”, Ngô Bình bình tĩnh nói: “Nhưng từ nay trở đi, hai bố con các ngươi phải thành thật hơn một chút, đừng tự chuốc lấy phiền phức”.
Ngô Soái vội nói: “Anh à, em nhất định sẽ sửa, sau này anh nói gì, em cũng làm theo”.
Bây giờ Ngô Soái đã mở được khiếu, anh ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658206/chuong-6352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.