Chương trước
Chương sau
Ôn Nại Lương: “Thông qua việc nghiên cứu sách cổ, tôi đã phát hiện trên ngọn núi đất phía đông thôn, từng có một ngôi miếu cổ, nhưng hơn một ngàn năm trước đã bị chiến tranh phá hủy. Tôi bước đầu suy đoán Thần Cơ 'Tử đã luyện thành bảo vật Thần Cơ trong ngôi miếu đó”.

Ngô Bình nói với mọi người đang ngơ ngác: “Thưa bà con hàng xóm, xin lỗi, tôi phải xử lý chút rắc rối, mời mọi người tiếp tục”.

Cậu nói xong thì tóm lấy Ôn Nại Lương ra khỏi cửa. Lúc mọi người hiểu ra, chạy ra xem thử thì đã không còn  thấy bóng dáng Ngô Bình đâu nữa.

Phía đông thôn có một con sông rất rộng, giữa hai nhánh sông có một ngọn núi đất rộng mấy chục mẫu, tên là núi Thần Công. Trên núi Thần Công vốn dĩ có một ngôi miếu cổ, tên là miếu Thần Công, chỉ là ngàn năm trước đã bị chiến tranh tàn phá, chỉ còn lại di tích.

Lúc này, Ngô Bình dắt theo Ôn Nại Lương cùng đáp. xuống ngọn núi đất. Ngọn núi đã bị bỏ hoang nhiều năm, mấy chục năm trước còn có người khai hoang ở đây, nhưng vì giao thông bất tiện, giờ đã không còn ai chạy đến chỗ này trồng trọt nữa, vì vậy cỏ dại mọc quá đầu, còn có cả trúc dại.

'Trên núi hoang đầy rắn rết côn trùng, cực kỳ nguy hiểm.

“Anh từng đến đây chưa?”, Ngô Bình hỏi anh ta.

Ôn Nại Lương: “Từng đến, nhưng có thể là do tôi không có duyên với Thần Cơ, vì vậy chẳng phát hiện được gì”.

Lúc này, Thanh Ngưu bỗng xuất hiện bên cạnh Ngô Bình, bình thản nói: “Công tử, tôi cảm nhận được một luồng khí tức rất đặc biệt”.

“Khí tức gì?”, Ngô Bình hỏi.

Thanh Ngưu suy nghĩ rồi đáp: “Sức mạnh cấm ky hòa cùng sức mạnh trận pháp, còn có cả sức mạnh tiên đạo bên trong”. 

 “Sức mạnh mà anh nói ở đâu?”, Ngô Bình không hề cảm nhận thấy nên liền hỏi.

Thanh Ngưu nhìn xuống đất, nói: “Cả ngọn núi đất đều cớ”.

Ngô Bình ngây ra, nói vậy thì núi đất vốn là Thần Cơ sao?

Cậu lập tức dùng tay quỷ, khởi động sức mạnh Cửu Cung Thiên Cơ. Trong đầu cậu liền xuất hiện một số thông tin, mặt cậu biến sắc, cậu nói: “Thì ra là vậy”.

Thanh Ngưu hỏi: “Công tử đã phát hiện được gì?”

Ngô Bình: “Thần Cơ có đặc tính của thực vật, nó được trồng ở đây, hấp thụ một số sức mạnh thần bí trong đất và không ngừng phát triển. Cùng lúc đó, nó còn giấu khí tức của mình, vì vậy nhiều năm qua không có ai phát hiện ra sự †ồn tại của nớ”.

“Âm”.

Cậu vừa dứt lời thì liền có khói vàng bốc lên xung quanh, bao trùm lấy ba người họ.

Ngô Bình: “E rằng nó chính là hóa thân của Thần Cơ Tử”.

Thanh Ngưu: “Nó rất mạnh, đáng tiếc gặp phải công tử, kỹ thuật của công tử đủ để luyện hóa nớ”.

Chính vào lúc đó, mèo đen lại xuất hiện, nó đứng trên vai Ngô Bình, nheo mắt nhìn xuống đất. Một lát sau, mèo đen nói: “Công tử, chắc người này là tu sĩ tiên đạo, giỏi bày trận pháp nên mới hấp thụ sức mạnh cấm ky, †ạo ra thứ như thế này. Hiện tại thứ này vẫn còn đang trong trạng thái tu hành nửa tỉnh nửa mê, sức mạnh mà nó có thể phát huy chỉ được một phần trăm, tôi thấy nó vẫn chưa chính thức hóa trứng, công tử nên nhân cơ hội luyện hóa bảo vật này đi”.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.